Chương 16 : Truyền thuyết tận thế (1)

Sau khi đạt được lời hứa hẹn của Mộc Hi Thần, Giang Trầm Tức dùng tốc độ ánh sáng ngay lập tức đem người lừa gạt đến Hà Lan cử hành hôn lễ, tuy có hơi vội vàng, nhưng lễ cưới vẫn rất hoành tráng, hiển nhiên là đã được chuẩn bị từ trước.

Nói đến cùng, cũng là bởi vì Giang Trầm Tức không có cách nào chịu đựng được việc Mộc Hi Thần không thuộc về hắn, dù chỉ một giây.

Không hiểu sao lại trở thành “người có chồng”, Mộc Hi Thần vậy mà ngoài ý muốn cảm thấy cũng không tệ, hai người cùng một chỗ cầm tay nhau đi qua hơn 70 năm, thẳng đến già chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh, Giang Trầm Tức vẫn gắt gao nắm lấy tay hắn, dùng cái miệng đã gần như không còn răng đặt lên mu bàn tay hắn một nụ hôn cuối cùng.

“Kiếp . . . Kiếp sau, anh. . . nhất. . . nhất định sẽ tới. . . tìm em “

Mộc Hi Thần im lặng nhìn lão nhân đã không còn hơi thở, mặc cho nhân viên y tế đem ông ấy khiêng đi, chầm chậm nhắm mắt lại, đem linh hồn của mình rút ra, lúc hắn mở mắt một lần nữa thì đã quay trở về căn phòng trắng kia.

Bởi vì quỹ đạo ban đầu của thế giới bị phá hủy, cho nên Chủ Thần không cách nào hấp thu năng lượng thế giới kia, tất cả nguồn năng lượng bị nhiễu loạn toàn bộ đều tràn vào trong thân thể hắn, nguồn năng lượng khổng lồ tiến hành cải tạo linh hồn hắn, khiến hắn giống như được tái sinh vậy.

Lẽ ra đây vốn là một chuyện rất sảng khoái, thế nhưng trái tim hắn lại vẫn không có bình yên chút nào, tựa như đột nhiên mất đi một khối, đau nhức vô cùng.

Hắn vốn cho rằng mình không thèm để ý, người đàn ông này chẳng qua chỉ là một món đồ chơi lúc nhàm chán thôi; hắn vốn cho là mình sẽ không động tâm, dù sao sinh mạng con người cũng quá mức ngắn ngủi; hắn nghĩ mình sẽ không đau lòng, bởi vì hắn đã từng trải qua rất nhiều gian khổ, đau đớn nên trái tim hắn sớm đã như mùa đông buốt giá.

Thế nhưng trái tim là thứ con người ta khó nắm bắt nhất. Suy cho cùng thì nó cũng là thứ phản chủ, ở trên người mình nhưng lại rung động vì kẻ khác.(Hay không mk tham khảo câu văn trên tik tok đấy, ‘‘những câu văn chạm đến trái tim bạn”, chứ tác giả lm sao nghĩ ra được câu văn hay thế này được, viết còn non tay lắm)

Hơn 70 năm như một, ngày ngày che chở cùng yêu thương, đã đem trái tim khô kiệt của hắn một lần nữa hồi sinh, nhưng một giây sau hắn lại lần nữa chỉ có một mình.

Nếu như chưa từng từng chiếm được, phải chăng sẽ không thống khổ khi mất đi?

Sự mệt mỏi trước nay chưa từng có ập đến, Mộc Hi Thần không có gấp gáp đi tới cái thế giới tiếp theo, mà là thả mình tiến vào kỳ ngủ đông, hắn phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nếu không nhất định bị đống nhớ thương như dòng thủy triều nhấn chìm.

Không biết qua bao lâu, hắn từ từ tỉnh lại trong giấc ngủ dài, ánh mắt lúc đầu hơi mê mang dần trở nên kiên định, mặc kệ có như thế nào, con đường hắn đi vẫn phải tiếp tục, người đàn ông kia bồi hắn lâu như vậy, cũng chỉ có thể đặt vào một góc trong trái tim, nếu quá cố chấp đối với hắn không có bất cứ lợi ích gì cả, cho nên vẫn là quên đi thì tốt hơn.

Thời gian quả nhiên là liều thuốc tốt để quên đi nỗi tương tư trong lòng, hắn vẫn phải tiếp tục bước tiếp, cho dù cô độc, cũng phải kiên cường.

Không có người kia cưng chiều yêu thương sủng ái, vậy thì nhu nhược cho ai coi?

Chờ hắn lại lần nữa mở mắt ra, thì đã ở trong một gian phòng cực kỳ xa hoa, nhìn đồ vật bài trí trong phòng so với căn phòng của Giang Lê kiếp trước còn xa hoa hơn, chỉ là hơi quá khoa trương đi, dường như là muốn dùng những cái này để che lấp đi sự vắng vẻ trong gian phòng, điều này khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái.

Mộc Hi Thần ngồi dậy, nghịch 233 trên tay, sau đó nhắm mắt lại tiếp nhận cốt truyện nó truyền tới, khóe miệng chậm rãi câu lên.

Lần này là một thế giới nhỏ được tạo ra từ một cuốn truyện gọi là « Truyền kỳ mạn lục », truyện kể về một cô gái tên là Thẩm Thanh Liên, sau khi có được một mặt dây truyền ngọc bính không gian tùy thân, thông qua công pháp tu chân bên trong mà học tập, tại tận thế tỏa sáng rực rỡ, chẳng những thu hoạch một đống mỹ nam chất lượng cao, còn thành công kết thúc tận thế trở thành “huyền thoại”.

Thẩm Thanh Liên chẳng qua là một cô gái nhà nghèo xuất thân tầm thường, được cái mã thanh thuần trong sáng, cho nên được không ít phú nhị đại theo đuổi, nguyên chủ của tấm thân thể hắn hiện tại đang sở hữu - Hứa Thư Uẩn chính là người trung thành ái mộ cô nhất, thậm chí vì để lấy lòng mỹ nhân, không tiếc đưa ra di vật của người mẹ đã khuất (mợ, thằng bất hiếu, nó có phải vợ mày đâu, cũng đéo phải bạn gái mà mày tặng không cho nó, tao mà mẹ m chắc tao đào mồ nên tát chết m quá), cũng chính là mặt dây truyền ngọc bích không gian tùy thân kia.

Mộc Hi Thần đi đến bên giường, tiện tay cầm lấy cái hộp bắt mắt nhất trên bàn, mở ra xem, cho dù là hắn, cũng không khỏi có chút kinh diễm.

Đây là một khối ngọc hình giọt nước, kích thước không quá một đồng tiền 50 xu, tuy nhỏ nhưng thực sự là rất đẹp, màu sắc cùng độ sáng đều thuộc hàng nhất đẳng, cầm nó hướng ra ánh mặt trời, có thể nhìn thấy sóng nước sóng sánh lộng lẫy bên trong.

Khó trách nữ chính tâm cao khí ngạo cũng nguyện ý cùng hắn một chỗ một đoạn thời gian, dù chỉ là quan hệ bạn bè (what the fuck, chỉ có quan hệ bạn bè thế mà bố cx ngây thơ chấp nhận), dù sao thì cô cũng đã nhận lấy một món quà quý giá như vậy?

Mộc Hi Thần dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve miếng ngọc, nhớ lại tình tiết trong sách, hình như là nhỏ máu nhận chủ?

Rạch một đượng trên tay để cho giọt máu nhỏ lên miếng ngọc, nháy mắt máu liền bị hút vào, nguyên bản là màu xanh lam trong suốt, dần dần càng đậm lên, ẩn ẩn thấy được những sợi máu đỏ lưu động bên trong.

Sau đó trước mắt của hắn hiện lên một bông hoa, sau đó nữa là cả một mảnh xanh ngát.

Cạnh đó là một hồ nước lớn, dùng tay múc lên chút nước, làn nước mát lạnh lướt qua kẽ tay, hơi nước đọng lại quanh quẩn bên chóp mũi, làm cả người sinh ra một cỗ sảng khoái, phổi giống như được gột rửa vậy, nghĩ đến đây chính là thứ giúp nữ chính đại sát tứ phương mà không cần lo bị lây nhiễm, thậm chí có thể dùng nước trong Linh Thủy hồ giả làm dị năng chữa trị.

Một bên khác là một tòa lầu nhỏ ba tầng, không được tính là đẹp đẽ lỗng lẫy, nhưng lại rất lịch sự trang nhã, phảng phất như một *khắc* sau, bên trong sẽ bước ra hai vị tiên nhân với làn váy dài trắng.

*…* : 15’, à mà tại sao lại là 2 vị mà không phải 1 vị nhể

Hắn nhấc chân bước vào, trên chiếc bàn tre là các loại thẻ tre, ngọc giản cùng với đó là đủ loại bình bình lọ lọ, trong góc còn chất đống một loạt các linh thạch nhiều màu sắc khác nhau đang tản ra từng trận linh khí.

Mộc Hi Thần tiện tay cầm một ngọc giản lên đọc qua một chút, lại thất vọng.

Hắn đã từng dạo qua các thế giới tu chân không dưới mười cái, những cái này đây được người đời coi như công pháp thần thánh thì hắn lại thấy nó thực sự quá sơ sài, miễn cưỡng cũng chỉ có thể luyện hóa đến Kim Đan kỳ. Hèn gì kết cục cuối cùng không phải là nữ chính phi thăng, mà là cô mang theo một đống hậu cung đi xưng vương trong thời loạn thế.

Hắn là con người của sự hoàn mỹ, những thứ mà hắn yêu thích luôn phải là thứ tốt nhất, thế nhưng là những công pháp trong đống ngọc giản này, thực sự là khiến hắn không sao hứng thú nổi, hắn chỉ cần tùy tiện tu luyện một trong những công pháp trong đầu cũng có thể vài phút là phi thăng, chẳng qua nếu làm như vậy chả có ý nghĩa gì cả.

Tận thế vẫn nên là dùng phương pháp giải quyết của tận thế a. . .

Nhất là trong những ngày cuối cùng khi ranh giới giữa đạo đức cùng trật tự xã hội hoàn toàn sụp đổ, hắn có thể làm mọi việc mà hắn thích mà không cần phải kiềm chế, đây mới chính là điều hắn thích nhất, nếu phi thăng thì sẽ chả còn thú vị nữa rồi!

Lại nói, hắn nếu dám tại thế giới tận thế phi thăng, chẳng khác nào bật đèn trong đêm tối, quá mức mạo hiểm, có thể giây tiếp theo sẽ bị Chủ Thần khóa chặt vị trí, cái được không bù nổi cái mất, tiền mất tật mang.

Mộc Hi Thần bước ra khỏi lầu các, trái phải đánh giá, nhướn mày, hình như là không đúng lắm?

Dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết, cái miếng ngọc này vừa bị mở ra, hẳn là phải rộng trăm mẫu vuông đất, mà cái hồ Linh Thủy kia cũng chỉ lớn bằng một cái sân bóng rổ nhỏ thôi, nhưng là hiện tại, từ vị trí này nhìn, căn bản không tìm thấy điểm cuối, Linh Thủy hồ càng là có diện tích gần bằng mười cái sân thể dục lớn, có vẻ như không khớp với trong miêu tả của sách lắm?

Thế nhưng khi tỉ mỉ nghĩ lại, hắn lại minh bạch, bởi vì linh hồn của hắn so với nữ chính mạnh hơn rất nhiều.

Ngay từ ban đầu, lúc cái không gian tùy thân này mở ra bên trong tất cả đều được bố trí từ lever thấp đến lever cao, chỉ đến khi cô dần dần cường đại thì mới theo đó mà chậm rãi mà thăng cấp.

Thế nhưng hắn không giống vậy, hắn khác. Hắn đã đi qua vô số thế giới, sức mạnh linh hồn lại quá mạnh, cho nên lúc hắn vừa đến, cái không gian này liền đã tự động thăng cấp, cũng tốt, tối thiểu có thể đóng gói thêm nhiều đồ ăn ngon hơn.

Mộc Hi Thần là kiểu người theo chủ nghĩa hưởng thụ khoái lạc tuyệt đối, mặc dù so bất luận kẻ nào đều sức chịu đựng tốt hơn, nhưng với điều kiện cho phép, sao hắn phải khiến bản thân chịu uỷ khuất?

Lại nói, tại thời điểm tận thế tài nguyên nước càng khan hiếm, cái hồ này ngược lại giúp hắn tuỳ thời đều có thể tắm rửa, đây cũng có thể coi như là công dụng duy nhất của nó đi, dù sao thì hắn không thích trên người có cảm giác sền sệt bẩn bẩn.

Linh Thủy hồ :. . .

Chờ hắn trở lại gian phòng, mới trôi qua nửa tiếng, xem ra thời gian trong và ngoài không gian có sự chênh lệch, chênh lệch xấp xỉ khoản bốn lần, thảo nào nữ chính lại thích ở trong không gian tu luyện, đáng tiếc lấy tư chất tam linh căn của cô cùng lắm cũng chỉ có thể tới Kim Đan kỳ, cũng là các cụ phù hộ cho.

(Ừm, nghĩa là thời gian bên trong không gian gấp khoảng 4 lần bên ngoài. Vd : 60s ở bên trong không gian = 15s ở bên ngoài, suy ra Mộc Mộc đã ở trong không gian khoảng 2 tiếng

Theo mk biết càng ít linh căn thì càng có tư chất tốt mà nữ chính lại có tam linh căn nên tư chất kém, tu luyện tốt lắm chỉ tới Kim Đan kỳ mà thôi, các cấp bặc của tu tiên mọi người hãy tự tìm hiểu, mk chỉ nói đến đây thôi.

Mk chỉ giải thích với một số bạn chưa đọc truyện hoặc không hiểu rõ về truyện tu tiên. Mong mọi người đừng ném đá)

Suy cho cùng dưới cái thời đại mạt thế linh khí ít ỏi này, có thể giữ vững bản tâm mà không bị nhập ma, thật sự là phải nhờ ơn của Linh Thủy hồ.

Mộc Hi Thần thay đồ ngủ, thản nhiên liếc qua gương, khẽ nhướng mày hứng thú, thanh niên lạnh lùng trong gương cũng đồng dạng nhướng mày.

Cái thân thể này ngược lại so với cái thế giới trước dáng dấp càng là rắn chắc hơn, không còn là bộ dáng *liễu rủ trong gió*, đây là một cơ thể có thân hình chuẩn người mẫu, vai rộng eo hẹp chân dài, vén lên quần áo còn có thể nhìn thấy hàng sáu múi cơ bụng chỉnh tề, điều này làm hắn vô cùng hài lòng.

*…* : vẻ đẹp mềm mại

Và tại ngực trái, có một hình xăm hình giọt nước, kích thước và màu sắc không khác gì miếng ngọc đã biến mất, Mộc Hi Thần nhíu nhíu mày, cái này trong sách không có viết, chẳng lẽ có nhầm lẫn gì chăng?

Hắn một lần nữa nhìn về mặt gương, tướng mạo của thanh niên gần như thuộc về kiểu tuấn mỹ sắc bén, đường nét khuôn mặt hơi hướng pha trộn của Tây Âu, hắn nhớ là tổ tiên của nguyên chủ đúng là có mang một nửa dòng máu Châu Âu, một đôi mắt nâu nhạt lạnh lùng hờ hững, môi mỏng khẽ mím.

Khi hắn hơi cúi đầu, đôi mắt hẹp dài liếc xéo tới, khiến thần hồn người khác điên đảo mà cũng tản ra hàn ý cự tuyệt người ngàn dặm, bộ dáng cấm dục khiến người khác chỉ muốn đem người hung hăng chà đạp ở dưới thân, xé mở lớp mặt lạnh lùng bên ngoài, lộ ra các loại thần sắc câu nhân.

Mộc Hi Thần chớp chớp mắt, ý cười trong mắt nhạt xuống, biến khí chất trên người cùng nguyên chủ giống nhau như đúc, rồi đứng dậy xuống lầu.

“Thiếu gia, cậu dậy rồi, cậu có muốn ăn cơm không?” Một bên hầu gái Tiểu Lưu cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần, không đợi chủ nhân trả lời liền hiếu kỳ ngẩng đầu lên, lại bất ngờ đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng đến gần như vô tình, trong lòng run lên, nhanh chóng cúi đầu xuống.

“Chuẩn bị đi.” Mộc Hi Thần xoay người ngồi xuống bàn ăn, từ nhỏ nguyên chủ đã lớn lên trong một gia đình không có bố, người mẹ duy nhất lại mất cách đây mấy năm trước, mặc dù lưu cho hắn gia tài bạc triệu, nhưng cũng khiến hắn lâm vào cảnh cô đơn hiu quạnh, cho nên tính tình hắn càng thêm lạnh lùng, ngược lại làm người khác cảm thấy không có gì không đúng.

Hắn sững sờ một lúc, nhớ tới cô hầu gái ban nãy vốn là đi theo bọn hắn ngay từ lúc tận thế vừa mới bắt đầu, dựa vào bọn hắn che chở mới đi tới được thành phố B - căn cứ dị năng giả lớn nhất, lại về sau bám lên được một cường giả trong căn cứ liền lập tức vứt bỏ bọn hắn, thậm chí còn nhiều lần ngáng chân bọn hắn.

Tuy nói *nước chảy chỗ trũng, người tìm chỗ cao* cái này vốn là không sai, nhưng cô ta lòng muông dạ thú lấy oán trả ơn, điều này làm hắn không thể chấp nhận.

*…* : con người luôn muốn đi lên chỗ cao hơn giống như quy luật thường tình của tự nhiên, nước chịu lực hấp dẫn của Trái Đất sẽ chả xuống nơi thấp hơn để đạt mức cân bằng.

Nếu là không có hắn che chở, một con đàn bà không có dị năng, sẽ ra sao đây aaaa~~, hưm . . .

Ngay tại lúc tiểu Lưu bưng thức ăn, trái tim cô ta không khỏi run lên một cái, song khi cô ngẩng đầu, cảm giác kia lại biến mất, cô chỉ có thể đổ cho đó là ảo giác, một bên mang thức ăn lên một bên tận tâm nhắc nhở nói : “ Thẩm tiểu thư hôm nay có gọi điện cho cậu ba cuộc điện thoại, nhưng bởi vì cậu ngủ không nghe thấy, không biết cậu có muốn gọi lại không?”

“Thẩm Thanh Liên?” Mộc Hi Thần buông đũa, cầm lấy khăn ăn ưu nhã lau miệng, “Không cần để ý đến cô ta.” Nói xong liền đi ra cửa, ngữ khí mười phần lãnh đạm, giống như đó không phải là điện thoại của người mình theo đuổi bấy lâu, mà là một người xa lạ.

Tiểu Lưu mặc dù hiếu kỳ thái độ của thiếu gia đối với Thẩm Thanh Liên thay đổi, nhưng thân phận của cô lại không cho phép cô lắm miệng, đồng thời đáy lòng cũng nổi lên một niềm vui mừng thầm kín.

Dù cho ngươi có là thiên tiên đi chăng nữa thì lại như thế nào, còn không phải giống như chúng ta, căn bản không được vị thiếu gia này đặc biệt quan tâm, thực tình đối đãi!

Tác giả có lời muốn nói : Các bảo bảo đừng phàn nàn về việc thiết lập của mặt dây truyền ngọc bích nữa, vì để cho Mộc Mộc về sau thuận tiện tìm tới Lão Công a, (* ω *) mong các bảo bảo đừng ném đá, đừng đánh vào mặt ta. . .