Chương 15: Ngôn tình vườn tường (kết)

Bên này tìm kiếm không có kết quả gì, tại địa phương khác lại liên tục phát sinh nhiều vụ án tương tự, thủ pháp cùng tần số đều tương đồng, thậm chí ngay cả người bị hại cũng có chút tương tự nhau một cách đáng kinh ngạc, đều là những người phụ nữ trung niên khá giàu có và mấy lão già biếи ŧɦái đã qua 40.

Mà kì lạ chính là, những người này mặc dù là biến mất hay bị gϊếŧ hại, chung quanh vẫn sẽ có không ít người reo hò, điều tra sâu hơn mới phát hiện, những người này nhìn chung đều có một điểm chung, đó chính là háo sắc, cùng với đó là danh tiếng cực kém.

Rất rõ ràng, đây chính là lý do bọn họ bị gϊếŧ, cũng có thể nói là do họ tự mình hại mình.

Mặc dù những người này không phải là hoàn toàn vô tội, thế nhưng số người càng ngày càng nhiều lên và vụ án cũng theo đó mà càng lúc càng nghiêm trọng, điều này khiến các cục cảnh sát đau đầu không thôi, thẳng đến một ngày, bọn họ nhận được một đoạn video.

Nhấp vào xem, nghiễm nhiên chính là hình ảnh một người đàn ông đang tháo dời từng cái xác chết, camera quay 360° không góc chết, thế nhưng hình ảnh ngay lúc này đây, nó thật sự là khiến người ta khó mà tin được.

Bởi vì nó quá mức hoàn hảo, hoàn hảo tới mức như được tạo ra.

Cùng với đó, có một dãy số xuất hiện trong video, qua kiểm chứng xác minh được đó là một địa chỉ IP, sau khi định vị xác định nó là một ngôi nhà riêng đã bị khoá, mặc dù còn rất nhiều nghi vấn, nhưng hiển nhiên là cảnh sát sẽ không bỏ qua cho một cái cơ hội có thể tìm ra chân tướng này.

Tông cửa lao vào phòng, không gặp bất kỳ trở ngại nào thậm chí bọn họ còn tìm được người đàn ông trong đoạn video kia, hiện tại hắn đang ở trong nhà tắm, mặc dù lúc này trên mặt của hắn bê bết máu tươi, nhưng vẫn không thể che giấu được phong thái của hắn, nghĩ đến đây hẳn là cái người đàn ông được cho là có tướng mạo cực kỳ anh tuấn.

Tiêu Dật Trần nhìn một đám cảnh sát phá cửa xông vào, một luồng sáng lướt qua đôi mắt đờ đẫn của hắn, thế nhưng hắn vẫn không ngừng lại động tác trên tay, một búa lại một búa đập xuống, thậm chí còn cười ngây ngô.

Cảnh sát nhận thấy hắn ta rõ ràng là thần trí không bình thường, lập tức xông tới bắt hắn, sau đó đưa đi bệnh viện làm giám định, kết quả chứng minh cái người này xác thực là bị tâm thần.

Vụ án lớn như này, bọn họ một chút cũng không dám chậm trễ, tầng tầng báo cáo đi lên, phía trên truyền xuống mệnh lệnh, nhất định phải tra ra rõ ràng.

Các tin tức về vụ việc che ngợp trời, làm náo động toàn thành phố thậm chí là cả một nửa cái đất nước Trung Quốc, ai có thể nghĩ đến, thanh niên tài tuấn phong quang vô hạn trước kia đã từng một tay che trời thành phố B, lại có ngày sẽ rơi xuống mức này!

Mặc dù đã chứng minh tinh thần hắn có vấn đề, nhưng bởi vì vụ án thực sự quá mức nghiêm trọng, cho nên thẩm phán không có chút khoan hồng nào, và về sau bệnh viện cũng đã chứng minh hắn chỉ là thỉnh thoảng phát bệnh, vì vậy hắn nhất định phải chịu trách nhiệm hình sự.

Tiêu Dật Trần bị cưỡng chế bắt giam, không biết là có phải có người ngầm thao tác hay là vận mệnh trêu ngươi, hắn thế mà lại nhốt cùng nhà tù với Mộc Tiêm Tiêm, đồng thời cũng phải định kỳ đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu.

**Ừm, mk cx không biết ở Việt Nam có trại giam có cả nam và nữ hay không, nhưng theo mk tìm hiểu từ trc đây, thì ở nc ngoài, có một nhà giam đặc biệt dành cho các phạm nhân có vấn đề tâm lý, họ đều là những người phạm tội rất nặng và rất nguy hiểm**

Nhìn thấy cô ta, ngay lập tức mắt hắn loé lên một tia u ám, chỉ là trên mặt vẫn là một bộ ngây ngốc, không thu hút lấy một sự chú ý của bất kỳ ai.

Một tuần sau, trong ngục chết một nữ phạm nhân, nhưng mà cô không có bối cảnh gì, cảm giác tồn tại lại thấp, cho nên vụ việc này cơ bản không có gây nên bất kỳ oanh động nào, chỉ nghe nói là gϊếŧ người vì tình.

Sau khi thành công thu mua Hoàn Vũ, thực lực của Giang thị tăng vọt, công trình cầu sông cũng không ngạc nhiên khi thuộc về Giang thị, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tối thiểu sẽ thu được 1 tỷ tiền lợi nhuận, đây vốn nên là sự kiện khiến mọi người cao hứng, chỉ là dạo gần đây, dường như nội bộ Giang thị không yên ổn lắm.

“Bố, ngài nói cái gì?” Giang Trầm Tức ngồi trên ghế, theo thói quen đẩy kính, ngữ khí vẫn ôn hoà như trước, chỉ là dường như có thêm điều gì khác.

“Ta nói, con đã làm rất tốt, ta chuẩn bị mở một chi nhánh tại thành phố C, vì vậy con liền đến đó làm tổng giám đốc đi, để có thể sớm quen thuộc với vận hành và hoạt động tổng thể bên đó, bố cũng có thể yên tâm giao Giang thị cho con, ta già rồi, tất cả mọi thứ bây giờ sau này đều sẽ là của con, con nhất định phải hiểu cho tấm lòng của ta a!”

Giang Quốc Lập mỉm cười mà nhìn Giang Trầm Tức, trên mặt là mười phần từ ái, nếu như không biết tình hình, thật đúng là sẽ cho rằng ông ta đang đau lòng lo nghĩ cho tương lai sau này của con trai mình, hoàn toàn là dáng vẻ vì muốn tốt cho hắn.

Lão ngả người ra sau, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, nhìn vẻ mặt ảm đạm của Giang Trầm Tức phía đối diện, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

A, lão vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, cho nên cũng phải để cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này biết, gừng càng già càng cay!

Lão hiện tại vẫn đang nắm giữ trong tay 45% cổ phần Giang thị, đoạn thời gian trước đã liên hệ với vài người bạn cũ đã từng cùng lão gây dựng giang sơn trước kia, mặc dù trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, nhưng vẫn nhận được sự ủng hộ của bọn họ, cộng thêm số cổ phần của họ thì cũng xấp xỉ 60%, đủ để quyết định hướng đi của công ty cùng việc đi hay ở của một số người.

Lão ngược lại muốn xem xem, Giang Trầm Tức có thể lấy cái gì để đấu với lão đây!

Thế nhưng cơn tức giận như trong dự liệu không có xuất hiện, thậm chí Giang Trầm Tức còn có tâm tình đi xoa đỉnh đầu Giang Lê bên cạnh, chỉ là nụ cười trên môi hắn kia, thấy thế nào cũng không thích hợp.

Nó chẳng lẽ không biết ý nghĩa bị điều đến cái cái thành phố C chim không thèm ị kia sao? Hay là. . . Nó đã từ bỏ tranh đoạt rồi?

Giang Trầm Tức hiển nhiên không có ý định giải thích những nghi hoặc trong đầu lão, kéo Giang Lê đứng dậy, đi thẳng ra cửa, sau đó quay đầu ôn hòa cười với Giang Quốc Lập, “Vậy liền như theo như ngài mong muốn, ba ngày sau tổ chức đại hội cổ đông, đến lúc đó hi vọng ngài. . .”

Hắn khẽ mím môi, ý cười càng thêm sâu, nhưng trong mắt đều là một mảnh hàn ý lạnh lẽo, “Có thể chịu được.” Nói xong, liền kéo người nghênh ngang rời đi.

Lưu lại Giang Quốc Lập đứng ngồi không yên, không chịu được? Không chịu được cái gì?

Ba ngày nháy mắt trôi qua, phòng họp Giang thị hôm nay nghênh đón hầu như tất cả những người đứng đầu của tập đoàn, tất cả những kẻ đến đây đều có âm mưu cùng tính toán của riêng mình.

“Được rồi, sự việc tôi đã nói rất rõ ràng, mặc dù Trầm Tức là con trai tôi, nhưng để cho công bằng, chúng ta vẫn là giơ tay biểu quyết đi. Tôi hi vọng nó có thể ra ngoài rèn luyện một phen, để về sau có thể mau chóng kế thừa sự nghiệp của tôi, suy cho cùng thiên hạ này vẫn là thuộc về người trẻ tuổi.”

Giang Quốc Lập giả bộ cảm khái một tiếng, sau đó dẫn đầu giơ tay, nhưng mà điều khiến lão kinh ngạc chính là mấy vị nguyên lão trước đó đã cùng lão thương lượng tốt, tất cả đều chỉ ngồi im lặng, không có bất kỳ phụ họa như trong kế hoạch đã định.

“Lão Hàn, lão Cao, các người đây là có ý gì, không phải đã nói. . .” Giọng nói gấp gáp của lão bị Giang Trầm Tức đánh gãy, “Vấn đề này, vẫn là để con trả lời thay bọn họ đi!”

Giang Trầm Tức lấy ra một văn kiện ném xuống bàn trước mặt lão, lạnh nhạt nói : “ Căn cứ vào phần thỏa thuận này, ngài đã chuyển nhượng toàn bộ 45% cổ phần đứng tên ngài cho con, làm con trai của ngài, con phi thường biết ơn ngài đã *dụng tâm lương khổ*, không tiếc dùng loại hình thức này đến kí©h thí©ɧ con trưởng thành, cho nên. . .”

*…* : dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại

Hai tay của hắn chống trên bàn, có chút cúi người xuống, đem Giang Quốc Lập hoàn toàn áp chế lão dưới khí thế của mình, “Vì báo đáp phần tâm ý này của ngài, con sẽ chuẩn bị cho ngài một nơi *sơn thanh thủy tú* để ngài dưỡng lão, thành phố C chính là một lựa chọn không tồi, ngài cảm thấy thế nào?”

*…* : sông núi hữu tình

Giang Quốc Lập run rẩy mở túi ra, bên trong đống giấy là năm chữ chói mắt “Giấy chuyển nhượng cổ phần”, mấy chữ này khiến khí huyết lão sôi trào tức giận.

“Đây là giả! ! Tất cả đều là giả! Ta không có ký qua loại giấy tờ này! Giang Trầm Tức, con mẹ nó mày muốn làm gì? Tao là bố của mày, mày thế mà dám cướp cổ phần của tao? ! Mày. . .” Giọng nói kích động của lão bị cà vạt chặn lại trong cổ họng, chỉ có thể không cam tâm ô ô ân ân mà bị bảo vệ mang đi.

Giang Trầm Tức thế như chẻ tre, thủ đoạn hung ác chấn nhϊếp một đám người có mặt ở đây, không có người nào dám đứng ra chỉ trích hắn vì hành động bất hiếu vừa nãy.

Người đàn ông ngồi ở chủ vị, toàn bộ tóc trải ngược ra sau, lộ ra đường nét sắc bén thanh lãnh, phối hợp cặp kính gọng vàng và thần sắc lạnh lùng, cho dù hắn từ đầu đến cuối đều cười hết sức ôn hòa, thì cũng làm cho một đám người ở đây một chút cũng không dám xem thường hắn.

Giang thị, đã hoàn toàn đổi chủ rồi.

Đi ra phòng họp, Giang Trầm Tức xoay người đem cái người đang trốn ở sảnh phụ - Giang Lê lôi ra, kéo người ôm vào lòng, trong căn phòng có vẻ mờ tối này, đôi mắt của cậu xinh đẹp mà lại sáng ngời đến kinh người.

“A Lê, đem cổ phần của em cho anh đi? Về sau ca ca nuôi em, có được hay không?” Hắn một chút một chút vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cậu, cảm thấy sự run rẩy trong l*иg ngực, trong lòng một mảnh lửa nóng, nháy mắt đem người đẩy ngã, ngấu ngiến hôn lên đôi môi kia, động tác hắn thô bạo vội vàng như phát tiết nỗi bất an cùng nôn nóng trong lòng.

Đối phó Giang Quốc Lập thực ra rất đơn giản, bản tính của lão háo sắc lại còn vô cùng tự phụ, nhưng lão không biết rằng cô tình nhân bên cạnh lão chính là người mấy năm trước bị lão làm cho cửa nát nhà tan, công ty phá sản, cả nhà nhảy lầu tự tử.

Cô ta chính là người mà hắn sắp đặt đến bên cạnh lão, tựa như cây gai độc, ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ thích hợp để cho lão một kích trí mạng.

Đối với người bên gối sớm chiều ở chung mà nói, muốn lấy được chữ ký cùng con dấu của lão, không hề khó chút nào.

Nhưng là Giang Lê thì ... ?

Đây là cậu bé hắn yêu thương nhất, là người hắn yêu, chỉ cần cậu chịu một chút uỷ khuất thôi hắn cũng cảm thấy đau lòng, hầyyy~, hắn nên làm cái gì đây?

Phải biết rằng biết đằng sau vẻ ngoài ôn nhu ấm áp của hắn là một du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng khống chế dục vô cùng mạnh mẽ, nhất là đối Giang Lê, làm như thế nào để trói cậu lại bên mình đây?

Lấy đi mọi thứ của cậu . . .

Để cậu chỉ có thể phụ thuộc mình. . .

Hoàn toàn không thể rời khỏi mình. . .

Nếu như thực sự không được thì liền nhốt cậu lại. Dù cho có lẽ từ đây sẽ không thể nhìn thấy nụ cười ngây ngô hồn nhiên của cậu nữa, thế nhưng ít nhất cậu vẫn còn ở bên cạnh mình, thuộc về mình, không phải sao?

Nghĩ như vậy, Giang Trầm Tức cảm thấy lòng mình nhói đau lạ thường, đau đến mức khiến tim hắn run lên.

Tại sao, vì cái gì. . . em vẫn không yêu anh . . .

Ngay tại thời điểm tâm tình của hắn càng lúc càng trầm xuống thì lại nghe được âm thanh mềm mại của người dưới thân truyền đến một tiếng “Ừm.”

Mặc dù rất nhẹ, nhưng nó tựa như một vệt ánh sáng chiếu qua trái tim vốn đã u ám vặn vẹo tới cựu điểm của hắn, đem hắn thoát khỏi cơn hoảng loạn ngột ngạt kia.

“Em nói. . . Cái gì?” Giang Trầm Tức dừng lại động tác trên tay, ngơ ngác nhìn thiếu niên dưới thân mặc dù quần áo không chỉnh tề, nhưng vẫn như cũ cười ấm áp, cổ họng bỗng có chút khó khăn nhúc nhích lên xuống, chờ đợi phán quyết.

“Em nói, ca ca nếu muốn cái gì đều cho anh hết.” Hai mắt Mộc Hi Thần cong thành hình bán nguyệt, điểm xuyết lên nụ cười đó là một ít vầng sáng vụn nhỏ, gần như làm chói mắt mù mắt Giang Trầm Tức.

“Muốn cái gì. . . Đều cho anh? A Lê. . . Em nói là. . .” Giang Trầm Tức run rẩy từng chút hôn lên môi cậu, không có lại cho cậu có cơ hội cự tuyệt.

Cho tôi, chính là của tôi.