Chương 11 : Ngôn tình vườn trường (10)

Người của tôi?

Tề Triết hồi lâu không cũng có phản ứng, cuối cùng khi hắn rốt cục lấy lại được tinh thần thì một cỗ khủng hoảng to lớn cùng sợ hãi quét đến, cảm giác ớn lạnh bao vây toàn thân hắn. Bất giác rùng mình, không thể không hạ thân xuống dùng hai tay ôm lấy cơ thể, mong sao có thể thu hoạch một chút ấm áp.

Tuy nhiên, cái lạnh thấu xương vẫn là không ngừng ập đến xâm chiếm lấy hắn, môi hắn bắt đầu run rẩy. Nếu Giang Lê cùng Giang Trầm Tức là loại quan hệ đó, vậy hắn đến tột cùng là đã làm cái gì?

Cái này có khác gì *nhổ râu hùm*, Giang Trầm Tức chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng với nhà hắn, thế nhưng biểu hiện trước đây của Giang Lê là như thế nào, một bộ chán ghét Giang Trầm Tức chẳng lẽ tất cả đều là giả bộ sao?

*...* : đã giải thích thỉnh xem lại

Nếu như Giang Lê thật sự có thể đóng kịch đến trình độ đó, vậy thì người này cũng quá mức đáng sợ, lại nghĩ đến cùng là hắn không thể nào giải thích được là tại sao bản thân lại nghiện thuốc, rõ ràng phải là Giang Lê chứ? Sao hết thảy mọi chuyện đều hướng về phía hắn, người này đến tột cùng là như nào. . .

Không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, run rẩy cầm điện thoại, gọi cho Tiêu Dật Trần, đây không thể nghi ngờ là hi vọng cuối cùng của hắn, Giang Trầm Tức cùng bọn hắn không còn khả năng hoà giải, muốn giữ Tề gia, bây giờ chỉ có thể dựa vào Hoàn Vũ!

“Tiêu tổng, tôi là Tề Triết đây, là như này, hai ngày trước ngài bảo tôi nghĩ biện pháp nắm Giang Lê vào trong tay, tôi vốn là nghĩ để hắn nghiện ma tuý, nhưng là hiện tại xảy ra chút sai sót nhỏ, hơn nữa có lẽ quan hệ của Giang Trầm Tức cùng Giang Lê có khả năng không phải như chúng ta vẫn luôn nghĩ, cho nên bây giờ nhà họ Giang đang chèn ép nhà tôi, ngài xem có thể hay không. . . Uy? Tiêu tổng? Alo?”

Nghe thấy âm thanh "tút tút" bên tai, Tề Triết cảm giác như mình rơi vào hầm băng, trong lòng lạnh lẽo, hắn là dựa theo phân phó của Tiêu Dật Trần đi đối phó Giang Lê, bởi vì Tiêu Dật Trần có thể nhờ vào chuyện đó mà đánh đổ Giang gia, nhưng cho dù là hắn có làm không tốt đi chăng nữa thì tất cả không phải đều là bởi vì Tiêu Dật Trần sao?

Mặc kệ chuyện này có thành công hay không, lúc trước đều là hắn vì Tiêu Dật Trần làm nhiều việc như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao a, thế mà Tiêu Dật Trần không có chút lưu tình, nói vứt liền vứt!

Cái gì gọi là “Tự mình giải quyết”?

Ha, thật đúng là “Cùng tôi có liên quan gì” ! !

Tề Triết đem đầu vùi vào trong cánh tay, hận không thể như đà điểu trốn xuống kẽ đất, để không phải đối mặt với cơn thịnh nộ của cha hắn, hắn chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ, thế nhưng hiển nhiên đây mới chỉ là bắt đầu...

Trong cơn tức giận, Giang Trầm Tức đã ra một kích trí mạng đối với Tề gia, trong vòng một tuần Tề gia gần như đứng trước bờ vực phá sản, lại thêm Tiêu Dật Trần phủi sạch quan hệ, khoanh tay đứng nhìn, cùng với trước đó một thanh niên bị Tề Triết trong lúc thần chí không rõ vũ nhục cậu ta trong phòng KTV tới trả thù gã, một đại gia tộc cứ thế mà sụp đổ, nếu như không có sự hỗ trợ mạnh mẽ từ bên ngoài, thì hầu như không có khả năng xảy ra kỳ tích.

Mộc Hi Thần im lặng quan sát tất cả mọi việc, tâm trí Tề Hoàn đã gần như sụp đổ, hai ngày này hầu như mỗi ngày đều đánh đập Tề Triết, đối đãi vô cùng bạo ngược với thằng con trai đã khiến lão rơi xuống tình trạng này.

Thế nhưng . . . Vẫn chưa đủ. . .

Mộc Hi Thần híp híp mắt, trong con ngươi lóe lên sự quỷ quyệt, gửi một ít thông tin vào hòm thư Tề Hoàn, sau đó tiêu hủy hết dấu vết, ngả người ra sau, khóe môi hơi nhếch lên, giống như con mèo lười biếng lại kiêu ngạo, cả người tản mát ra sức hút không gì sánh kịp.

Trước đây nguyên chủ đã từng trải qua rất nhiều đau khổ, thế nên, cũng phải để Tề Triết nếm trải những điều đó một lần mới phải lễ, đúng không?

Như vậy mới được xem là báo thù thành công.

Nguyên tắc của Mộc Hi Thần hắn đó chính là ăn miếng trả miếng, nếu ngươi phạm ta, ta tất sẽ trả lại ngươi gấp mười lần!

Vì vậy, trò chơi này, chỉ vừa mới bắt đầu thôi. . .

Tề Hoàn nhìn những tư liệu đột ngột xuất hiện trong hòm thư, lật xem từng trang, bên trong là những tấm hình trần trụi khiến lão nhìn thấy mà giật mình, nhưng lại quỷ dị có một chút động tâm.

Đó là các bức ảnh chụp một nhóm người cầm quyền của vài tập đoàn lớn cùng người thừa kế đang đùa bỡn các nam thiếu niên. Quy mô, tư thế và kỹ thuật vô cùng táo bạo, khốc liệt, chỉ nhìn thấy thôi cũng khiến người khác giận sôi người, phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ dùng màu đỏ tô đậm, “Tôi thích chơi đùa với các bạn tuổi teen”.

Trong đầu Tề Hoàn đột nhiên xuất hiện gương mặt không quá nữ tính và hết sức tuấn tú của con trai mình, đôi mắt loé sáng, ông nuôi Tề Triết nhiều năm như vậy, nó muốn cái gì đều cho cái đó, có thể nói là nâng niu ở đầu quả tim, được hưởng thụ một cuộc sống giàu sang hơn bất kỳ ai, như vậy, bây giờ chẳng phải là thời điểm nó nên báo đáp lại ông hay sao!

Bằng không Tề gia chắc chắn sẽ xong đời, ông cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp, nếu đã như vậy, không bằng để nó phát huy một chút giá trị cuối cùng của bản thân, giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn này. Lại nói, những chuỗi việc này vốn là do nó gây ra, cho nên nó phải có nghĩa vụ giải quyết mớ hỗn độn đó.

Cửa phòng Tề Triết bị mở ra, hắn sợ hãi trốn về sau, thế nhưng lại đυ.ng đến vết thương trên người, đau đớn làm hắn nhăn mặt, hoảng sợ nói : “Bố. . . bố, con sai rồi, con thật sự xin lỗi, đừng đánh con nữa, con xin bố. . . con biết sai rồi mà, con xin bố. . .”

Run rẩy ôm chặt chiếc gối trong tay, như muốn dùng thứ này để có được chút bảo hộ, hai ngày này đối với hắn thật sự là bi kịch, tâm trí hắn gần như sắp sụp đổ.

Tề Hoàn nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của gã, đáy mắt lóe lên tia khinh thường, nhưng trên mặt lại hết sức ôn nhu, lão đi tới, ngồi xuống đối diện với Tề Triết, đưa một ly sữa bò ấm áp, thương tiếc nói : “Không sao đâu, yên tâm, bố không đánh con, hai ngày này chỉ là bố áp lực quá lớn, giờ bố đã không còn tức giận nữa rồi, nhìn đi, ta tự mình đưa sữa cho con này, tha thứ cho ta, nhé?”

Tay trái lão nhấc chăn, ngiêng người đưa đến bên miệng Tề Triết, tư thế ẩn hàm uy hϊếp, bức bách gã tiếp nhận, một tay khác vuốt vuốt lại mái tóc khô chát, rối loạn đã mấy ngày không chỉnh chu của Tề Triết, mặt tràn đầy từ ái, như thể người cha khắc nghiệt mấy hôm trước chỉ là ảo giác.

Tề Triết ngơ ngác nhìn thái độ thay đổi đột ngột của cha mình, sự tín nhiệm cùng ỷ lại đã cắm sâu trong xương tuỷ, không chút do dự tiếp nhận, thậm chí còn nhẹ nhàng thở phào một hơi, bố không còn tức giận, may quá, hẳn là đã không sao rồi, thật sự là quá tốt...

Tề Hoàn nhìn Tề Triết ngất xỉu trên mặt đất, nhếch miệng trào phúng, thằng ngu, quả nhiên chỉ có thể bị lợi dụng, vì Tề gia mà công hiến, nó hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh!

Tối hôm đó, Tề Hoàn liền gấp không kịp chờ đem con trai ruột của mình đưa lên giường của lão già biếи ŧɦái kia, Mộc Hi Thần kinh ngạc nhướng mày, cái này mặc dù là hắn cố ý thiết kế, thế nhưng là hắn cho rằng Tề Hoàn tốt xấu gì cũng sẽ do dự một chút, nhưng mà không ngờ. . .

A, quả nhiên, dạng người này, cùng một loại với Tiêu Dật Trần, trong lòng vĩnh viễn chỉ có địa vị cùng bá nghiệp của chính mình, về phần mấy cái tình yêu hay gì gì khác thì cũng phải chờ sau khi sự nghiệp của hắn ổn định đã rồi tính, nếu như là đặt hắn trong hoàn cảnh nguy hiểm, nhất định sẽ bị vứt bỏ không thương tiếc.

Tề Triết sau khi tỉnh lại phát điên như thế nào tạm thời hắn mặc kệ, lui về phía sau một bước, tránh đi cái ôm quá mức thân mật của người đàn ông, thở dài một tiếng, “Ca?”

Giang Trầm Tức nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi trắng bệch của cậu, không khỏi đau lòng, mới qua có mấy ngày, Giang Lê nhất định là còn chưa thoát ra được khỏi cảnh tượng đáng sợ ngày hôm đó, cho dù hắn có vắt hết óc nghĩ hết tất cả các biện pháp để khiến cậu vui vẻ thì đều hoàn toàn thất bại.

“A Lê. . . A Lê, “ Giang Trầm Tức tiến lên một bước, bất chấp kháng cự của người kia mà cưỡng ép ôm cậu vào trong ngực, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, “Đừng nghĩ gì hết, Tề Triết cũng được Mộc Tiêm Tiêm cũng vậy, bọn họ đều không đáng được em nhớ tới, em chỉ cần nhìn anh, nghĩ đến anh thôi. . .”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Giang Trầm Tức đối Mộc Hi Thần mà nói không thể nghi ngờ chính là dụ hoặc trí mạng, hơi thở nóng rực phun lên vành tai cùng cần cổ mẫn cảm, làm thân thể hắn trong nháy mắt liền mềm nhũn, vô lực dựa vào cánh tay Giang Trầm Tức, mới không tới mức trượt xuống, nằm bẹp trên sàn.

“A Lê, ca ca yêu em, so bất luận kẻ nào đều yêu em nhiều hơn, cho nên em không cần quan tâm tới bọn họ, chỉ cần nhìn anh là được, anh mãi mãi cũng sẽ không phản bội em, sẽ không tổn thương em, sẽ nâng niu em, đặt em ở trong tim mà thương yêu sủng ái, em có hiểu không? Anh không tin là em không biết tâm ý của anh đối với em, đừng trốn tránh trái tim mình, em không phải không có cảm giác đối với anh, đúng không?...”

Giang Trầm Tức ôm trong ngực thân thể ôn hương mềm mại, trong lòng một trận nhộn nhạo, kìm lòng không đặng đem hết tiếng lòng đã kìm nén bấy lâu nói ra bằng sạch, lúc lấy lại tinh thần, hắn nhưng là không có một chút hối hận nào, ngược lại mê mẩn nhìn Mộc Hi Thần, hiện tại đang ngây ngốc.

Hai mắt cậu mông lung, chiếc kính đen vướng víu bị gỡ xuống, trực tiếp nhìn thấy cặp mắt đào hoa liễm diễm khiến hắn si mê kia, đôi má vốn trắng nõn nay bởi vì hắn tới gần mà hiện lên hai rặng hồng phấn, trông vô cùng tươi non ngon miệng, hắn gắt gao mím chặt môi, hơi thở cậu nặng nề phun tại trước ngực làm trái tim vốn đã rực lửa của hắn càng thêm khó mà chịu đựng.

“A Lê. . . Tiểu A Lê của anh, em không thể tưởng tượng nổi là anh yêu em nhiều thế nào đâu. . .” Giang Trầm Tức thở hổn hển, hai tay ôm thật chặt lấy eo cậu, hai mắt hắn nóng rực lại hung ác, rốt cuộc kìm lòng không được mà hôn lên môi cậu, dưới xúc cảm mềm mại của đôi môi, hắn nháy mắt mất khống chế, gần như hung ác tiến công, tàn sát bừa bãi khoang miệng cậu.

Mất gần mười phút, nụ hôn này mới kết thúc, Mộc Hi Thần tay chân vô lực nằm trong ngực nam nhân, đỏ ửng trên mặt chưa rút, nhưng ngay sau đó liền tái xanh, tựa hồ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kịch liệt giãy ra, “Không được, chúng ta như này là không đúng, chúng ta đều là đàn ông a! Và. . . Em không biết là mình có tình cảm với đối ca ca hay không. . . cho nên, như vậy đối với anh là không công bằng, nếu như bị Giang thúc thúc biết được, ông ấy nhất định sẽ đánh chết em!”

Trong lòng Giang Trầm Tức một trận kinh hỷ, tự động xem nhẹ mấy lời đằng sau, nhanh tay lẹ mắt chộp lấy cái người chuẩn bị chạy trốn kia, ôn nhu trấn an, “Không có chuyện gì, mọi việc đã có anh, A Lê cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần tin tưởng anh liền tốt rồi, anh sẽ xử lý hết tất cả mọi chuyện, sẽ không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được chúng ta, A Lê, em không ghét anh, không ghét anh làm như vậy với em không phải sao?”

Giang Trầm Tức tựa như một thợ săn kiên nhẫn, từng chút một, cẩn thận từng ly từng tí dụ dỗ con mồi nhát gan hướng từng bước từng bước vào trong chiếc bẫy mà hắn sắp đặt sẵn, cho đến khi hoàn toàn trói chặt nó, để nó không có cách nào chạy trốn, vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn.

Tác giả có lời muốn nói : Giang Trầm Tức : A Lê. . . Tiếp nhận trái tim của anh có được hay không? Em đối với anh không phải là không cảm giác!

Mộc Hi Thần : Không. . . Em không biết, thả em ra! Giang thúc thúc sẽ đánh chết em mất, mau buông em ra!

Nội tâm tiểu kịch trường : Thật sự là đàn ông tốt, nụ hôn vừa rồi thật quá tuyệt vời. . . GOOD MAN! !

Phần truyện này sẽ có một chút huyết tinh, các bảo bảo hãy thận trọng nếu không sẽ cảm thấy khó chịu đó.