Chương 12 : Ngôn tình vườn trường (11)

“Bố, vì sao đối xử với con như vậy? Làm sao bố có thể làm như vậy chứ? !” Đôi mắt Tề Triết đỏ ngàu, gắt gao trừng mắt nhìn người cha ôn nhu, tốt đẹp của mình.

Tề Hoàn nhìn bộ dáng thê thảm của Tề Triết, hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút u quang, nhưng là rất nhanh liền khôi phục như thường, ôn nhu đưa hắn trở về phòng, thậm chí tự mình xả nước vào bồn tắm cho hắn, đưa tay thử nhiệt độ, nhưng lời nói ra khỏi miệng lão lại làm cho Tề Triết cảm thấy tuyệt vọng.

“Con là con trai, không có trinh tiết như con gái. Mà lại nói, nhẫn nại một chút là liền qua thôi, chỉ cần về sau công ty khởi tử hồi sinh, con vẫn sẽ là Tề đại thiếu gia, là con trai bảo bối của ta, ai dám xem thường con chứ? Còn nữa ...” Tề Hoàn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gáy hắn, cảm giác tê dại sau gáy khiến Tề Triết không tự chủ được co rụt lại, lại bị Tề Hoàn nhéo mạnh một cái.

“Mày không phải là bị nghiện ma tuý sao? Cái khoản phí này cũng không nhỏ đâu, nếu như Tề gia sụp đổ, ai cho mày tiền đi hút thuốc, cai nghiện, a, mày biết mày từ nhỏ đã không chịu được đau khổ, chớ nói chi là cai nghiện, ngoan, chỉ cần con ngoan ngoãn, giúp ta vượt qua giai đoạn này, ta nhất định sẽ đền bù cho con, mua cho con chiếc xe đua con thích nhất, thế nào? Đến lúc đó còn chọn cho con một cô gái xinh đẹp để kết hôn, con vẫn là con, vẫn là người thừa kế Tề gia, mà không phải là một *con chó nhà có tang*, cho nên ngoan một chút, biết không?”

*...* : Chắc là “Lúc nhà có tang thì ai cũng cáu bẳn, chó lượn vượn là ăn đạp ngay, thành ra hết bị xua bên này, đuổi bên kia chạy loạn lên mà không cẩn thận sủa là ăn đập liền... “

Tề Triết trợn trừng mắt không thể tin được mà nhìn cái người được mình gọi là bố này. Toàn bộ cơ thể hắn ở trong làn nước ấm áp, nhưng lại mạc danh kỳ diệu thấy lạnh lẽo vô cùng, trên thân, những vết thương bị thấm nước hoà lẫn với mồ hôi, càng ngày càng nhức nhối đau xót khiến hắn khó mà chịu đựng, nhưng tất cả những điều này, đều không sánh bằng nỗi đau thương trong lòng hắn.

Hắn hiện tại tựa như cái cái xác không hồn, linh hồn lơ lửng trên không trung, đờ đẫn mà nhìn xuống cái xác không có chút sinh khí phía dưới, trong lòng một mảnh bi thương, thậm chí còn có chút muốn cười.

Đây chính là cha của hắn a! Người cha đã từng coi hắn như trân bảo!

Thế nhưng là vô luận là trước đây có bao nhiêu cưng chiều, thì trong lòng ông ấy, hắn cũng không quan trọng bằng lợi ích của bản thân. . .

Từ đây sinh hoạt Tề Triết phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, mỗi ngày đều giống như sống trong ác mộng, ngay cả tự sát cũng là một điều xa xỉ.

Ban đầu trong lòng Tề Hoàn còn tràn ngập áy náy với Tề Triết, tận lực thỏa mãn các nguyện vọng nhỏ của gã, thế nhưng càng về sau, do đủ các loại gây khó dễ cùng ánh mắt khinh thường ở bên ngoài, tâm lý Tề Hoàn giờ càng thêm vặn vẹo méo mó, tất cả tội lỗi cùng áy náy trước kia toàn bộ biến mất hết và thậm chí dần chuyển biến thành oán hận.

Lão một bên hưởng thụ chỗ tốt mà Tề Triết mang lại, một bên oán hận đứa con trai mang đến cho lão sỉ nhục, cuối cùng mối quan hệ của hai người đã đến cực hạn, chỉ cần một cái đẩy nhẹ thôi là sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Thời gian đấu thầu của Tân Giang Đại Kiều càng ngày càng gần, Giang Trầm Tức cũng vì chuyện này loay hoay sứt đầu mẻ trán, thời gian về nhà càng lúc càng rút ngắn, không có bao nhiêu thời gian đi dây dưa với Mộc Hi Thần, bất quá mỗi ngày tên ấy vẫn sẽ dành chút thời gian để trở về cùng nhau ăn cơm với hắn, bữa trưa hoặc bữa tối, tổng thể sẽ không để hắn cô đơn một mình.

Với sự ủng hộ mạnh mẽ của Hàn gia, thực lực của Hoàn Vũ tăng mạnh, thậm chí có khả năng có thể vượt mặt Giang thị, hai đại long đầu kết hợp chiến đấu chèn ép Giang thị, hiện tại Giang thị chỉ cần hơi không cẩn thận, sơ sẩy một chút liền sẽ *vạn kiếp bất phục*.

*...* : Muôn đời muôn kiếp không trở mình được.

Mộc Hi Thần hờ hững quan sát tất cả, nhìn như có vẻ là người ngoài cuộc hoàn toàn không có liên can gì, thế nhưng lại người khống chế toàn bộ cục diện, theo từng bước phát triển hắn càng thêm phấn khích, dù sao phải có tính khiêu chiến mới thú vị, không phải sao? Mọi thứ phát triển không sai biệt lắm so với dự tính, tiếp theo chỉ còn phụ thuộc vào hướng đi của những quân cờ.

Tiêu Dật Trần vì có thể giành được dự án này, đã liên tục mấy ngày ăn ở ngủ nghỉ trong công ty, ngay kiều thê cũng không có thời gian để xoa dịu, dù sao trước mắt bây giờ là hắn cần phải làm việc để có thể lật ngược tình thế.

Dưới cường độ công việc cao thì dù có là sắt đá cũng không chịu được huống chi Tiêu Dật Trần chỉ là người, hắn nhìn bản thiết kế hoàn mỹ trên tay, đôi môi vẫn luôn một mực mím chặt rốt cuộc thả lỏng một chút, trên môi khẽ kéo ra một vòng cung, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là 00:30, mệt mỏi chuyển động cổ, sau đó thu thập một chút, liền đứng dậy rời đi.

Ngồi trên xe, hắn sực nhớ ra, gọi điện thoại đặt trước một bàn ở nhà hàng thức ăn Pháp sang trọng cho tối ngày mai, hai ngày này bận bịu tới nỗi chân không chạm đất, đối với Hàn Sở Vân ít nhiều cũng có chút xem nhẹ, vẫn là nên hảo hảo đền bù cho cô ấy. Người con gái này, dù là tình nghĩa nhiều năm cùng nhau lớn lên từ nhỏ hay hiện tại là cộng sự lớn nhất của hắn, nói chung là phải dỗ dành cưng chiều thật tốt, để cô một lòng trợ giúp mình.

Sau khi xác nhận được các chi tiết cho bữa tối ngày mai, lại lần lượt đặt hoa tươi với bao cả phòng phim, hắn mới để điện thoại di động xuống, có chút mệt mỏi tựa vào lưng ghế, dùng ngón trỏ cùng ngón cái day day sống mũi, cả người giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù xám xịt, không có vẻ sức sống như xưa.

Tiêu Dật Trần nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng nhắm mắt, hai tay từ từ rủ xuống, rơi trên nệm ghế, hô hấp dần dần ổn định, chống đỡ không được liền ngủ thật say.

Thời điểm thư giãn sau khi làm việc quá độ là lúc con người yếu ớt và mất mất cảnh giác nhất, cho nên hắn không thể có thời gian kiểm tra xe của mình, tự nhiên cũng không nhìn thấy được gương mặt vặn vẹo méo mó phản chiếu qua gương chiếu hậu.

Ngày hôm sau Hoàn Vũ không hề nghênh đón được tổng giám đốc của bọn họ, thậm chí cũng không nhận được bất kỳ thông tin thông báo nào về vụ việc này, thời điểm Hàn Sở nhận được cuộc gọi từ nhà hàng cùng hoa tươi đã được đặt trước đưa đến từ cửa hàng hoa, cô thẹn thùng đỏ mặt như một thiếu nữ mới biết yêu, tới ngày hẹn hò, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ là thiếu vắng sự có mặt của nhân vật quan trọng nhất.

Thoạt đầu cô cũng không để ý, chỉ nghĩ Tiêu Dật Trần chắc là lâm thời có chuyện, dù sao tâm ý của hắn cô hiểu rõ nhất, thế nhưng là tình trạng như vậy vẫn cứ tiếp tục kéo dài, cuối cùng mọi người mới cảm thấy không thích hợp.

Bốn ngày! Ròng rã bốn ngày!

Trước đây, cho dù ngày thường Tiêu Dật Trần có bận rộn đến đâu, cũng sẽ trong khoảng thời gian dài như vậy không đến công ty, thậm chí gọi điện thoại cũng không được!

Hoàn Vũ nhất thời lâm vào hoảng loạn, các loại suy đoán lung tung cứ thế mà đến, ép thế nào đều không được, Hàn Sở Vân cũng không thể không cầu cứu bố mẹ cô ra mặt hỗ trợ tìm người, nhưng là suy xét đến địa vị xã hội của Tiêu Dật Trần cùng tình thế trước mắt của Hoàn Vũ, bọn họ không có lựa chọn nào khác đành phải báo cảnh sát, cố gắng hết sức đè xuống các loại tin đồn.

Một ngày, hai ngày,...Vẫn không có chút tin tức nào.

Bất đắc dĩ, ban giám đốc hội đồng quản trị không thể không ra mặt tạm thời đại diện cho công ty, còn mời mấy nguyên lão trở về ổn định cục diện, lúc này mới không còn khủng hoảng, về sau cảnh sát gọi tới là đã tìm thấy người, họ liền cấp tốc xuất phát, nơi tìm thấy hắn là một khe núi vô cùng xa xôi, hẻo lánh.

Chỉ là thời điểm tìm thấy, hoàn toàn không nhận ra được cái người đã từng là thiếu niên phong vân tài tuấn trước kia. Trên người hắn có vô số vết thương to to nhỏ nhỏ, và thậm chí còn thiếu hụt mất vài mảng thịt trên người . . .

Sau khi xác nhận là Tiêu Dật Trần vẫn còn sống, ngay lập tức hắn liền được đưa đến bệnh viện, nhưng do trong một khoảng thời gian dài các vết thương đã thối rữa và không được xử lý kịp thời, vì vậy không có cách nào khôi phục lại hoàn toàn cả, chỉ có thể khẩn cấp xử lý tạm thời, thật vất vả cứu người thoát khỏi bàn tay của tử thần, cho dù là bác sĩ đã thân kinh bách chiến, trải qua nhiều ca phẫu thuật, thời điểm đối mặt với các vết thương trên người hắn vẫn là cảm thấy run rẩy sợ hãi, nó đơn giản chính là điên rồ!

Sau ca phẫu thuật, Tiêu Dật Trần được chuyển đến *phòng chăm sóc đặc biệt ICU*, các dấu hiệu sống của hắn đều được theo dõi chặt chẽ, Hàn Sở Vân nghe tin, liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ và được đưa đi bệnh viện, kiểm tra mới phát hiện là cô đã mang thai một tháng.

*...* : là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp. ICU được trạng bị đội ngũ nhân viên y tế có chuyên môn cao và kinh nghiệm lâu năm trong lĩnh vực hồi sức trực suốt 24 giờ đồng hồ trong ngày để kịp thời xử trí những vấn đề nguy hiểm trong quá trình bệnh nhân điều trị tại khoa hồi sức tích cực.

Thật trùng hợp, phòng của cô cùng Tiêu Dật Trần chỉ cách nhau có hai gian phòng, thật sự giống như một đôi vợ chồng cùng gặp nạn.

Tuy nhiên, còn điều kịch tính ở phía sau, bố của Hàn Sở Vân, người cầm quyền hiện tại của Hàn gia - Hàn Khải Mạc, sau khi hiểu rõ tình hình, mặt không đổi sắc đem Hàn Sở Vân còn đang hôn mê đưa vào phòng phẫu thuật, cưỡng ép lấy đứa bé chưa thành hình trong bụng cô ra, ngay trong đêm liền đặt một vé máy bay đến Pháp, thế mà thực sự trực tiếp đem người đưa ra nước ngoài!

Một loạt thao tác mưa rền gió cuốn này không chỉ khiến người ta cảm thấy kinh hãi mà đồng thời còn cảm thấy trơ trẽn, thật ra kết quả như này cũng làm cho cha của Hàn Sơ Vân cảm thấy vô cùng bi thương, tuy bi thương nhưng nhưng lão vẫn rất tỉnh táo, lão nghĩ đây không chỉ đơn giản là một vụ bắt cóc bình thường, con cáo già nửa đời người đã lặn lội nhiều năm trên thương trường này hiển nhiên suy nghĩ sâu xa hơn, lão vận dụng các mối quan hệ tiến hành tìm kiếm, sàng lọc loại bỏ các đối tượng tình nghi, rất nhanh liền tra ra được Mộc Tiêm Tiêm trong bệnh viện tâm thần.

Điều đáng kinh ngạc là người phụ nữ này thế mà có thể tránh thoát được mọi sự giám sát nghiêm ngặt trong bệnh viện mà chuồn ra, thậm chí còn có thể tiếp cận được Tiêu Dật Trần - người có tính cảnh giác cực cao, làm ra một việc đáng sợ như vậy mà mặt còn không đổi sắc, thời điểm bị bắt, cô ta bình tĩnh ngồi trên ghế nhìn đám người trước mắt, như thể đang ngồi trên ghế salong nhà mình.

Tác giả có lời muốn nói : Đột nhiên phát hiện kịch bản đang có hơi hướng bắt đầu khủng bố (*ω*). Các bạn nên vắt chân lên cổ chạy bốn phương đi aaaaaa.

Các bạn muốn hay không cứu giúp Tiêu Dật Trần một chút. (#^.^#) ♡´・ᴗ・`♡)