Hệt như nhỏ một giọt nước vào chảo dầu đang sôi, dịch lệ khí hoành hành khiến cả Kinh thành rơi vào khủng hoảng.
Từ trước đến nay ôn dịch luôn là một sự tồn tại mà loài người khó tránh khỏi, một khi nó xuất hiện thì khắp nơi rải rác xác chết, dân chúng lầm than, gia tộc tiêu vong.
Sau khi nghe tin này, vô số bách tính trong Kinh thành không còn nghĩ nhiều nữa, chỉ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, châu báu quý giá muốn trốn khỏi kinh thành để tránh nạn, nhưng lại bị những vệ binh mặc áo giáp cùng mũ sắt cầm đao chặn ở cổng thành.
"Dựa vào đâu mà không để cho chúng ta đi!"
"Đúng đó! Dựa vào đâu! Chúng ta đều không muốn chết!"
"Con của ta mới ba tuổi! Van cầu các quan gia, xin hãy thả chúng ta đi!"
"Thả chúng ta ra ngoài! Chúng ta không muốn chôn cùng các người!"
"Thả chúng ta ra khỏi thành! Thả chúng ta ra khỏi thành!"
Quân Vũ Lâm đứng thẳng tắp ngăn cản trước bức tường người, không có mệnh lệnh của bên trên, họ sẽ không di chuyển nhưng cũng không dám đả thương dân chúng vì phẫn nộ mà xô đẩy họ, chỉ có thể chịu đựng vô số đôi tay đùn đẩy thậm chí đánh tới, mắt thường cũng thấy sắp không giữ được.
"Thả họ ra ngoài."
Một giọng nữ nhẹ nhàng lạnh lùng vang lên phía trên cổng thành, đáng lẽ phải chìm trong tiếng la hét ồn ào, ầm ĩ của bách tính nhưng không hiểu sao lại như nói bên tai của tất cả mọi người bên trong cổng thành, khiến cho đại não tràn ngập sự hoảng sợ cùng phẫn nộ của họ nháy mắt trấn tĩnh lại.
"Có điều ta tốt bụng nói cho các ngươi biết, nếu bây giờ các ngươi đi ra ngoài thì sẽ không thể quay vào lại được đâu."
"Các ngươi mở to mắt nhìn xung quanh một chút, trong hàng trăm hàng ngàn người này, các ngươi có thể chắc chắn rằng không bị lây nhiễm dịch bệnh? Giờ ra sức xô đẩy như thế này, e rằng cho dù không bị nhiễm cũng sẽ bị dính phải!”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên trong mắt đám người đều hiện lên sự sợ hãi và cảnh giác.
Hôm nay trong thành bị giới nghiêm, rất nhiều người đều được đại phu ở y quán đến tận nhà thăm hỏi và báo cho họ không được đợi ở những nơi đông người, như vậy rất dễ bị lây bệnh tốt nhất là mỗi người đều nên ở nhà, chuẩn bị vật dụng đầy đủ chờ dịch bệnh qua đi.
Mà hiện tại họ tập trung vây ở chỗ này, nếu có người thừa nước đυ.c thả câu, bị bệnh nhưng vẫn muốn chạy đi thì chẳng phải họ đều có thể bị lây bệnh?
Nghĩ như thế, đám người tự động tản ra rất nhiều, ai nấy đều nhìn vào người khác xa lạ với ánh mắt đầy sự đề phòng.
Trên tường thành nữ tử mặc áo ngoài màu đỏ, dưới giọng nói vang vọng, ánh mắt của mọi người dần dần tụ lại về phía này.
"Là công chúa An Ninh!"
"Sao nàng lại xuất hiện ở nơi này?"
"Không phải nói nàng và... Chẳng lẽ lúc này nàng không nên ẩn núp ở trong hoàng cung sao?"
Có người nhận thức được thân phận nữ tử liền kinh ngạc mở miệng, đám người chen lấn bắt đầu xì xào bàn tán.
"Hoàng thượng quan tâm đến bách tính, toàn thành giới nghiêm không phải muốn chư vị chôn cùng mà là muốn cứu sống tất cả mọi người!"
Trầm Niệm đứng ở đầu tường thành, ngưng tụ linh khí trong cơ thể vào tiếng nói, cuối cùng thêm một mồi lửa: "Hiện tại, Thái Y Viện cùng các đại phu khắp thành đều đang nghiên cứu chế tạo các loại thuốc để phòng chống dịch bệnh, đã bước đầu có hiệu quả. Nếu các ngươi nán lại trong thành thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có đại phu tới khám bệnh nhưng nếu các ngươi ra khỏi thành, đại phu bận rộn như vậy thì không phải lúc nào cũng có thể ra khỏi thành cứu người!"
"Ta đã đều nói rõ cả lợi và hại với chư vị, nếu mọi người vẫn muốn đi thì ta sẽ an bài mở cửa thành cho các ngươi!"
Sau những lời này, đám người vốn đang ầm ĩ muốn rời đi lại không ai dám lập tức đi, lý trí của họ dần dần trở về, rất nhiều người bắt đầu nghiêm túc suy xét hậu quả.
Lúc này mấy người ồn ào nhất trong đám đông thấy thế, đều ngậm miệng lại, cách một đoạn trên không trung nhìn nhau vài lần định rút lui rời đi, nhưng từ trên cao Trầm Niệm đã sớm nhìn bốn phương tám hướng, liếc mắt thấy họ, lập tức phân phó quân Vũ Lâm bắt người.
"Tình hình dịch bệnh lần này không phải thiên tai mà chính là nhân họa, có phản tặc mưu toan làm nhiễu loạn sự yên bình của Đại Tấn, vì tư lợi của bản thân mà hãm hại mọi người trong nước sôi biển lửa." Xung quanh có quá nhiều người, quân Vũ Lâm không thể bắt được những người đang luồn lách như cá chạch trong đám người lộn xộn, Trầm Niệm lập tức cao giọng đâm thủng bộ mặt của họ: "Các vị, hãy nhìn xung quanh mình một chút! Những người đang chạy loạn chính là những tên tặc tử đầu sỏ gây nên chuyện ngày hôm nay."
Dân chúng bị hại nặng nề vốn đang hoảng sợ, vừa nghe thấy dịch bệnh này vậy mà là do người gây ra, lập tức sôi sục.
"Thì ra là thế! Ta đã nói tiết trời đang yên lành như vậy sao bỗng nhiên có dịch bệnh được!"
"Hoá ra là do người làm ra! Nhanh! Ta nhìn thấy chúng ở đằng kia! Bắt bọn chúng lại!"
"Mau bắt những tên tặc này đi! Ta muốn báo thù cho mẫu thân của ta!"
"Các ngươi thật táng tận lương tâm mà! Không được chuồn mất!"
Mấy tên nam nhân to khoẻ, mạnh mẽ mà cũng không thể thoát ra khỏi vòng vây của vô số dân chúng, bọn chúng bị vây lại ở trung tâm, bị đám đông liên tiếp tung quyền cước, sau đó không bao lâu liền bị đánh đến mức ngất xỉu.
Đứng ở trên thành lầu, Trầm Niệm híp mắt cảm nhận một luồng khí trong lành lớn tụ lại ở đỉnh đầu, nở một nụ cười ngây thơ rực rỡ.
...
Sau khi giải quyết vòng vây suýt chút nữa mất khống chế ở cổng thành, Trầm Niệm lại lập tức phi ngựa thẳng tới y xá được dựng ở ngoài thành Tây.
Hiện giờ dịch lệ khí tràn lan nguy hiểm, chỉ mới có thời gian mấy ngày ngắn ngủi trong Kinh thành đã có rất nhiều bách tính bị nhiễm bệnh. Trầm Kình Thương hạ thánh chỉ, một khi phát hiện dấu hiệu của dịch lệ khí thì lập tức phải đưa người bệnh đến y xá ở ngoài hai thành Đông Tây, nếu ai giấu người bị nhiễm bệnh đi thì sẽ cùng bị gϊếŧ chết ngay tại chỗ.
Điều luật sắt đá cứng rắn như vậy được ban xuống, dân chúng vẫn rất sợ chết. Đại đa số người bị bệnh đều được đưa tới tập trung ở trong y xá, y đồng dựa theo phương án đã cùng Thái y viện thương lượng, xem xét các triệu chứng khác nhau của người bệnh mà đưa vào các lều vải khác nhau, các đại phu đeo vải che mặt xem bệnh, cố gắng kê thuốc sao cho thích hợp với tình trạng bệnh nhất, đến giờ người bệnh cũng đã tốt hơn phân nửa.
Trầm Kình Thương là Đế vương cao quý không thể xuất cung đích thân tới vì thế Trầm Niệm liền tự đứng ra nhận đi tới.
Tuy rằng quá trình tự đứng ra nhận việc gặp phải sự ngăn cản của Tấn Nhân Đế lãnh khốc nhưng nếu nàng thật sự muốn làm việc gì thì Trầm Kình Thương cũng không thể ngăn cản được nàng.