Chương 43: Rồng Có Vảy Ngược

Huynh muội lσạи ɭυâи, bí mật hoàng gia, bất luận nói gì ra ngoài cũng có thể khơi dậy sự tò mò của bách tính bình thường. Mà lúc hai người đồng loạt xuất hiện, hiệu quả lan truyền nghĩ thôi cũng biết.

Lúc Trầm Kình Thương và Trầm Niệm biết, lời đồn này sớm đã truyền đi các đường lớn ngõ nhỏ của Kinh thành rồi.

“Xem ra lần trước gϊếŧ gà dọa chó không có tác dụng rồi, ha.” Sắc mặt Trầm Kình Thương lạnh lẽo: “Vương Thủ Đức, truyền chỉ.”

“Lệnh cho Tả Kiêu Vệ Tướng quân dẫn năm trăm Tả Kiêu Vệ tuần tra trong kinh thành, phàm là kẻ nghe tin đồn, phạt trượng hai mươi gậy, kẻ tung tin đồn, phạt trượng năm mươi gậy, áp giải vào kinh sư đại lao. Lệnh Hữu Kiêu Vệ Tướng quân dẫn hai trăm Hữu Kiêu Vệ, bảo vệ sự an toàn phủ công chúa, trước khi xong việc, không cho bất kỳ ai ra vào.”

“Lời đồn chắc là không ép xuống được rồi.” Trầm Niệm nghe thấy giọng nói tức giận của nam nhân, bưng chén đậu xanh ý dĩ lộ vừa mới uống được hai ngụm lên, đút đến bên miệng hắn: “Đây, bớt giận đi.”

“Vẫn là muội rộng lượng.” Trầm Kình Thương mở miệng uống một ngụm nước đường: “Không đè xuống được cũng phải đè được.”

“Vậy tại sao không gϊếŧ người?”

Trầm Niệm nhớ ra Tấn Nhân Đế trong ký ức, gϊếŧ người không chớp mắt, bởi vì không muốn lời đồn mình bị trúng độc nặng truyền ra kinh, một ý chỉ hạ xuống, gϊếŧ không ít bách tính vô tội.

Sau đó, sau khi nàng đến thế giới này, lại không hề cảm thấy nam nhân trước mắt là một bạo quân.

“Muội nghĩ là trẫm không nghĩ đến sao?” Mắt Trầm Kình Thương u ám, nhìn về tin tức long vệ trình lên: “Trẫm muốn cắt lưỡi móc mắt, ngũ mã phanh thây, thịt nát xương tan từng người một những kẻ chỉ trích muội, chửi bới muội…”

Trầm Niệm nghe ra được, hắn không phải đang nói đùa.

“Trẫm như vậy, muội sợ không?”

Trầm Kình Thương dùng ngón tay gầy gò nâng cầm của thiếu nữ trong lòng lên, hỏi.

“Huynh cảm thấy muội nên sợ sao?”

Trầm Niệm chớp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn về phía nam nhân, lời nói nói ra lại vô cùng máu lạnh.

“Ta là một người rất ích kỷ.”

“Chỉ cần chúng ta sống là được, người khác như thế nào, có liên quan gì đến ta?”

Nàng không phải chưa từng lương thiện, cũng không phải vừa sinh ra đã thích mưu tâm tính kế.

Sau khi đã trải qua nỗi đau bị phản bội, bị gài bẫy, cuộc sống sống không bằng chết, từ trong thi sơn huyết hải từng bước bò ra, kể từ lúc đó, Trầm Niệm thề, nàng sẽ sống lại, sống phóng khoáng bừa bãi, sống đến người khác ngưỡng mộ, sau đó đứng ở nơi cao nhất, đạp tất cả những kẻ địch ở dưới chân.

Tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, người không vì mình, trời tru đất diệt, đạo lý này, từ rất sớm nàng đã hiểu ra rồi.

Cho nên nghe thấy những lời của Trầm Kình Thương, nàng không hề sợ hãi, ngược lại cảm thấy đây mới là nam nhân nàng xem trọng, hành động giống với con đường của nàng, thuận theo lẽ thường.

“Ha ha! Không hổ là muội muội của trẫm!”

Trầm Kình Thương vui vẻ cười lớn: “Có phong thái của trẫm!”

“Quen việc dát vàng lên mặt mình.”

Trầm Niệm liếc hắn một cái: “Vậy tại sao huynh lại không gϊếŧ?”

“Bởi vì...” Trầm Kình Thương cúi đầu ngậm lấy đôi môi của thiếu nữ, câu trả lời biến mất giữa môi của hai người.

Bởi vì, gϊếŧ họ rồi, muội sẽ càng nhận nhiều lời chỉ trích hơn.

Trẫm làm sao nỡ lòng đây?

*

“Hoàng thượng, những ngày gần đây trong kinh đồn đãi xôn xao, công chúa An Ninh ở trong cung không hợp lễ...”

Lại là một ngày triều sớm, các đại thần cứ như đã thương lượng xong rồi vậy, tất cả đều vì lời đồn đãi gần đây mà làm khó Tấn Nhân Đế.

“Đúng vậy, lời đồn đúng là tổn hại uy nghiêm hoàng thất!”

Sau khi Lễ Bộ thượng thư dứt lời, thái giám Tôn Phương cũng xuất hiện, mang gương mặt suy nghĩ cho quốc gia nói: “Kế sách cho việc này, chỉ có hoàng thượng nhanh chóng chọn ra phò mã cho công chúa An Ninh, mới có thể dập tắt lời đồn,”

“Ồ?”

Trầm Kình Thường ngồi bên trên không nhìn rõ được biểu hiện, giọng điệu lại khiến chúng thần cảm thấy lạnh run: “Xem ra các khanh... đều có hứng thú với việc nhà của trẫm như vậy sao?”

“Lý khanh, trong phủ ngươi ba tháng liên tục chọn mua hạ nhân, tất cả đều là tỳ nữ xinh đẹp,” Chúng thần chỉ nghe được Tấn Nhân Đế đột nhiên chuyển chủ đề sang đầu Lễ Bộ thượng thư: “Có từng quan tâm đến việc nhà của mình chưa?”

“Cái này... việc chọn mua hạ nhân là do phu nhân làm, dung mạo như thế nào, trước giờ thần cũng không quan tâm, chỉ là phu nhân yêu cái đẹp...” Cả người Lý thượng thư run rẩy, giả vờ bình tĩnh.

“Ồ? Là phu nhân yêu cái đẹp? Không phải là ngươi yêu cái đẹp?”

“Không, không...”

“A!” Phía sau long ỷ bị đập mạnh một cái, Trầm Kình Thương lạnh lùng nói: “Tính ngươi yêu thích bạo da^ʍ, thường xuyên ngược đãi hạ nhân đến chết, phu nhân ngươi không những không ngăn cản, còn giúp đỡ, che đậy sự tàn bạo này!”

“Nay số lượng tỳ nữ bị ngược đãi đến chết đã hơn mười người, ngươi dám nói ngươi không biết!?”

Lý thượng thư đổ đầy mồ hôi, quỳ rạp xuống đất, trong lòng một mảng u ám.

Còn chưa xong, chúng thần lại nghe được Hoàng thượng chuyển chủ đề trên đầu thái giám.

“Tôn khanh, tháng trước ngươi cưới hai con ngựa gầy Dương Châu, đúng là càng già càng dẻo dai nhỉ!”

“Chỉ là sao trẫm lại nghe nói chính thê của ngươi bây giờ đang bị giam ở ni viện ‘lễ Phật’, còn đích tử thì không rõ tung tích? Hai người vợ lẽ lại hoành hoành trong kinh, còn từng tuyên bố muốn là phò mã, hử?”

“Có cần trẫm thay ngươi nghĩ thử xem, ngươi đã làm gì với đích tử không?”

Tứ chi Tôn Phương dán xuống đất, đằng sau mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cái này, hắn vốn nghĩ việc nhà xấu xa này đã được giấu rất tốt rồi, vậy mà sớm đã bị Tấn Nhân Đế biết rồi!

“Việc nhà của mình còn không quản tốt, còn đến quản việc nhà của trẫm! Hừ!”

Câu nói này Trầm Kình Thương nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng chúng thần lại cảm thấy như sét đánh bên tai, lạnh cả sống lưng.

Mấy tháng này sự khoan dung nhân từ của Tấn Nhân Đế do triền miên trên giường bệnh, khiến cho chúng thần rũ bỏ được tâm trạng căng thẳng, lại khiến họ quên rằng, tân quân của họ không phải là quả hồng mềm dễ nhào nặn, mà là một con sư tử sớm đã thức tỉnh!

Trước đó chẳng qua là chợp mắt, nay đã mở mắt rồi, có thể uy chấn bốn phương.

“Người đâu, lôi hai tên ngồi không ăn bám này xuống, sau thu trảm.”

Trầm Kình Thương thở ra một hơi, chống đầu hạ chỉ, trên điện im lặng như đám ve sầu vào mùa đông, chỉ có âm thanh xin tha của hai tội thần vang lại.

Phù long có vảy ngược, chết ngay tức khắc.

Chúng thần trao đổi ánh mắt riêng với nhau, không hẹn mà cùng nhau nghĩ đến ——

Xem ra... công chúa An Ninh là vảy ngược của Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, còn có một việc...”

Kinh Triệu Doãn vừa mới nhậm chức nhìn chằm chằm vào áp lực cực lớn, run rẩy mở miệng, trình tấu chương lên.

“Nói.”

“Gần đây nhiều y quán trong kinh đều báo, nói là khám chữa không ít trường hợp trông giống như dịch sốt rét... thần sợ nếu thật sự là dịch bệnh, mời Thái Y Viện kiểm chứng rồi mới định đoạt.”

Lệ khí, tức ôn dịch.

Trầm Kình Thương nghe xong đứng bật dậy, chân mày chau lại, “Truyền Thái Y Viện kiểm chứng, lập tức theo Kinh Triệu Doãn xuất cung. Một khi chắc chắn, giới nghiêm... toàn thành.”

không truyện đam mỹ truyện sủng cưng chiều ngôn tình ngược