Sau khi Ngụy Tâm Di đi rồi, Bách Lý Tân lập tức chui vào gian phòng dùng để nghỉ ngơi trong văn phòng, tìm một bộ tây trang thuần trắng mặc vào. Sau khi đem bản thân chỉnh lý tới mức anh tuấn điển trai ngời ngời, mới rời khỏi công ty đi tới nhà hàng đã được Lạc Đàm Thiên đặt chỗ trước.
Bách Lý Tân mới vừa bước vào phòng, ánh mắt của Lạc Đàm Thiên tức khắc sáng ngời.
Thanh niên chân thành nở nụ cười, con ngươi như hai quả nho đen trong đôi mắt cười cong cong thành hình trăng non, đơn thuần lại đáng yêu nói không nên lời. Bộ tây trang thuần trắng trên người Bách Lý Tân khiến cho dáng người hắn càng đẹp đẽ tuấn mỹ, giống như một vị vương tử cao quý thánh khiết từ trong truyện cổ tích bước ra.
Bách Lý Tân nhìn thấy Lạc Đàm Thiên, vẻ mặt vừa rồi còn mỉm cười tức khắc trở nên ảo não: “Trời ạ, lại là anh đến trước. Lần này em đã cố ý đến trước thời gian hẹn mười lăm phút rồi, còn tưởng rằng lần này sẽ tới lượt em chờ anh, không ngờ tới vẫn là để cho anh phải chờ em.”
Lạc Đàm Thiên cười nhạt không nói, cầm chai rượu vang đỏ rót một ly cho hắn: “Giữa anh và em, không cần để ý tới chuyện đó làm gì.” Ngoài miệng y nói thật đơn giản, có trời mới biết là y đã phải đẩy nhanh tốc độ công việc gấp mấy lần mới tới được đây sớm như vậy, chỉ vì để nhìn thấy cảnh tượng Bách Lý Tân đẩy cửa bước vào, mang tới cho y cảm giác kinh diễm chỉ trong nháy mắt.
Bách Lý Tân cũng không khách khí, giơ lên ly rượu liền nói: “Chúc mừng công ty của anh lần này tiêu thụ bán ra TV Thị Linh có thu hoạch toàn thắng, cheers!”
Lạc Đàm Thiên giơ ly rượu trên tay cùng Bách Lý Tân chạm ly, cười nói: “Cheers!”
Hai người cùng uống một ngụm rượu, Lạc Đàm Thiên mới nói: “Phải nên là anh mời em một ly mới đúng. Lần này ít nhiều vẫn nhờ có sự giúp đỡ của em, nếu như không có hai đoạn quảng cáo kia, doanh số tiêu thụ của TV Thị Linh cũng sẽ không tốt đến vậy.”
“Kỳ thật vẫn là do chất lượng của TV Thị Linh rất tốt, cho dù không có quảng cáo kia của em, doanh số tiêu thụ cũng không thể thấp được.”
“Lời này của em không thể nói như vậy được, em nói doanh số tiêu thụ sẽ không thấp, cái này anh đồng ý. Nhưng là thương trường luôn thay đổi trong chớp mắt, tuyên truyền lỗi thời cho sản phẩm cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với sản phẩm. Nếu không có quảng cáo của em, TV Thị Linh có khả năng còn phải cần thêm hai năm mới có thể mở rộng ra nước ngoài, chúng ta vốn dĩ có thể chiếm cứ đại đa số tài nguyên thị trường, nhưng lại chính bởi vì hoang phế hai năm, những công ty khác liền có khả năng thừa cơ mà xâm nhập. Nói như vậy chẳng những có thể gia tăng những sản phẩm không xác định chất lượng, còn sẽ gia tăng những phí tổn không cần thiết. Mà lần này bởi vì quảng cáo của em, TV Thị Linh không chỉ tăng nhanh tốc độ mở rộng ra toàn thế giới, còn giúp cho chúng ta không phải hao tốn thời gian, càng có thể tiết kiệm tinh lực. Em chính là một thiên tài, Tuyết Phỉ.” Không hổ là bảo bối mà anh coi trọng, Lạc Đàm Thiên lại ở trong lòng trộm bỏ thêm một câu.
Lạc Đàm Thiên nói tới vô cùng thành khẩn, không hề có chút khách sáo hay là có lệ nào.
Bách Lý Tân thật ra lại bị khen đến mức có chút ngượng ngùng, hắn cũng không phải thiên tài, hắn chỉ là một học bá thôi.
Ho khan hai tiếng, hắn đổi đề tài: “Qua hai ngày nữa lại có khả năng xảy ra tình huống sẽ không thể liên lạc được, lúc tuyên bố chế tác điện ảnh 3D, em đã tính toán sau hai ngày này liền bắt đầu nhúng tay vào làm việc.”
Con ngươi của Lạc Đàm Thiên trầm xuống, một lát sau mới nói: “Quá hai ngày nữa anh cũng phải đi M quốc xử lý một vài công việc, thời gian trên dưới đại khái khoảng ba tháng. Công việc của em anh sẽ không phản đối, nhưng anh vẫn có một yêu cầu. Ba ngày, ít nhất ba ngày phải nhận một lần điện thoại của anh. Nếu anh gọi cho em vượt quá ba lần không bắt máy, anh sẽ để cho bảo tiêu trực tiếp phá cửa mà vào, đem em từ phòng làm việc túm ra ngoài.” Hắn biết cái tật xấu khi làm việc này của Bách Lý Tân, tất nhiên sẽ cảm thấy không yên tâm.
Bách Lý Tân nhún nhún vai: "Được rồi, được rồi, em đồng ý với anh, nhất định sẽ kịp thời báo cáo công tác cho lãnh đạo là anh.”
Lạc Đàm Thiên gật đầu: “Như vậy mới đúng là nghe lời, tài chính để quay chụp điện ảnh 3D lần này thế nào? Có cần anh đầu tư vào hay không?”
“Không cần, đủ rồi.” Bách Lý Tân lắc đầu: “Còn có chuyện chiều nay…”
Hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn lại màng che phía sau lưng.
“Làm sao vậy?” Nhận thấy được Bách Lý Tân không đúng, Lạc Đàm Thiên hỏi.
Bách Lý Tân xoa xoa huyệt Thái Dương, cười nói: “Không có gì, chắc là do em uống nhiều quá, cứ có cảm giác bị người nhìn chằm chằm chúng ta nãy giờ.”
“Nhà hàng Michelin này làm việc vẫn rất tốt, hơn nữa chúng ta còn ở phòng riêng, hẳn là sẽ không có người chú ý tới chỗ này, đừng nghĩ nhiều. Đúng rồi, em vừa nói chiều nay như thế nào?” Lạc Đàm Thiên an ủi Bách Lý Tân, nhưng bản thân hắn lại nheo lại đôi mắt, cách khung cửa nhìn ra bên ngoài, tựa như có thể xuyên thấu khung cửa nhìn thấy tất cả những gì đang có bên ngoài.
“À, chiều nay em đã tính toán một chút, tài chính hiện tại của công ty cũng đã đủ cho em làm 2 bộ điện ảnh 3D, cho nên không cần lo lắng.” Bách Lý Tân chần chờ một lát, nhíu mày nói, “Bất quá nếu Lạc tổng có thể kết toán chi phí quảng cáo sớm cho ta công ty của chúng tôi một chút, tin là tình hình tài chính sẽ càng thêm dư dả.” Chuyện của Ngụy Tâm Di vẫn không cần nói cho Lạc Đàm Thiên thì hơn, miễn cho hắn cũng bị kéo xuống nước.
Lạc Đàm Thiên ha ha cười: “Nói nửa ngày, nguyên do là vì muốn đòi nợ anh. Được, được, sáng mai sẽ để tài vụ công ty nhanh chóng kết toán chi phí được chưa.”
Bách Lý Tân lúc này mới mỉm cười giơ lên ly rượu: “Tôi đây liền cảm ơn Lạc tổng là người vô cùng sảng khoái.”
Hai người anh một lời tôi một lời, thức ăn lại không thiếu đi, tâm tư đều đặt ở trên người đối phương, hoàn toàn không nhìn tới những món ngon trên bàn. Mãi cho đến khi Lạc Đàm Thiên nhận một cuộc điện thoại, hai người mới không thể không kết thúc một bữa tiệc chúc mừng.
Cả hai đều đã uống không ít rượu, Bách Lý Tân liền để xe ở lại nhà hàng, ngồi xe của Lạc Đàm Thiên, để tài xế đưa mình về nhà trước.
Lạc Đàm Thiên giống như là còn một công việc nhỏ cần xử lý, đưa Bách Lý Tân về đến cửa liền phải rời đi.
Nhìn bóng dáng Lạc Đàm Thiên rời khỏi, không biết làm sao, Bách Lý Tân đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng, hắn nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo Lạc Đàm Thiên, từ sau lưng mạnh mẽ ôm lấy y, mồm miệng không rõ nói: “Cứ như vậy đã đi rồi, không hôn em một cái chào tạm biệt sao?”