Chương 6

Edit: Hoa Tranh☘

Tạ Từ đã bỏ lỡ chuyến tàu cao tốc.

Cậu tắt điện thoại di động và lần đầu tiên vi phạm các quy tắc chính bản thân đặt ra cho mình.

Cậu không thể mãi vì Tiết Chí mà chờ đợi, sẽ không im lặng nhìn chàng trai tỏa sáng trong thế giới của riêng mình nữa.

Giống như một con chim gãy cánh cố gắng bay ra khỏi l*иg giam.

Tuyết rơi dày đặc trên vai và thái dương cậu, giống như phần mở đầu của một câu chuyện buồn.

Tạ Từ đột nhiên nghĩ đến rất nhiều thứ, chẳng hạn như căn phòng gác xép tối tăm trên tầng cao nhất chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, là nơi hắn ở khi còn nhỏ.

Tạ Từ vốn dĩ là một đứa trẻ không được chào đón đến thế giới này.

Cậu chỉ là con cá lọt lưới mà cha mẹ không bao giờ ngờ tới, mẹ ghét sự đau đớn bệnh tật do cậu được sinh ra và chưa bao giờ chịu thân cận với cậu.

Cha của Tạ Từ chỉ coi cậu như một cỗ máy để kế thừa gia tộc, từ nhỏ Tạ Từ đã được dạy rằng cậu không có cha mẹ, chỉ có một "thầy giáo".

Cho nên cậu không cần có tình cảm, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời cùng sự thông minh là đủ rồi.

Trong trí nhớ của cậu chỉ có đủ từ điển ngôn ngữ của nhiều quốc gia khác nhau, phải lấy bút viết hết trang này đến trang khác. Nếu bỏ sót một từ thì bị phạt quỳ, nếu bỏ sót ba chữ thì bị phạt nhốt vào phòng tối một ngày.

Tạ Từ từ trước đến nay đều rất sợ bóng tối, không gian hoàn toàn yên tĩnh, trên gác xép đồ đạc cũ kỹ đầy bụi bặm dường như có thể biến thành quái vật, gặm nhấm máu thịt của cậu.

Tạ Từ từ lúc bắt đầu khóc thút thít, xin tha đến thuần phục, chết lặng.

Đứa bé nhắm mắt lại, nước mắt đọng trên mi, để bớt sợ hãi, nó bắt đầu đọc những bài thơ mà mình đã đọc qua.

Lúc sợ hãi nhất, nó sẽ quỳ trên sàn gỗ, qua khe cửa lắng nghe tiếng khách khứa tới dự tiệc ở tầng dưới.

Người mà nó nghe được nhiều nhất là một thiếu niên tên Tiết Chí, tính cách giống như một quả pháo nhỏ vậy, rất tinh nghịch, thường hay trêu chọc người khác, thích ăn kem và có lòng hiếu kì rất mạnh.

Trên người Tiết Chí có mọi thứ mà cậu không có, lớn lên trong sự yêu thương và chiều chuộng.

Tạ Từ rất muốn trông thấy hắn, cái gì đều không nói, chỉ cần nhìn thấy hắn liền tốt rồi.

——cậu thông qua khe hở nhìn thấy mái tóc ngắn rực rỡ của cậu bé.

Ấm áp giống như ánh mặt trời.

So với ánh sáng ngoài cửa sổ ở gác xép còn sáng hơn. Khi yêu cầu của cha cậu ngày càng nghiêm khắc, Tạ Từ lại biểu hiện càng ngày càng tốt, vẻ mặt của câun gần như chỉ còn hai loại: cười và vô cảm.

Lại không nghĩ tới, trời xui đất khiến thế nào, người trở thành niềm tin của Tạ Từ lại là một người mà cậu chưa từng gặp trước đây.

Tiết Chí.

Tạ Từ sẽ luôn nhớ lần đầu gặp Tiết Chí, thực ra cũng không có gì đặc biệt, hắn đứng cạnh cha mình và mỉm cười lịch sự với Tiết Chí.

Tiết Chí đáp lại bằng một lời chào.

Vì thế cha hắn mời Tiết Chí uống trà và trò chuyện. Tính tình của Tiết Chí thực chất rất không tốt, có nhiều sở thích xấu, khi nhận thấy Tạ Từ có tính cách ít nói và khả năng phản ứng chậm chạp nên thường bắt sâu bướm, ếch và các côn trùng khác để hù dọa cậu.

Tạ Từ chưa bao giờ sợ hãi, thậm chí còn hiểu lầm rằng Tiết Chí thích những thứ này, vào mùa hè năm nào đó, cậu đưa cho Tiết Chí hai hộp đựng đầy sâu bướm và ếch sống, đồng thời nghiêm túc nói với Tiết Chí rằng đây là quà tặng cho hắn.

Tiết Chí khó có được bị dọa sợ, thiếu chút nữa cho rằng Tạ Từ là đang trả thù hắn.

Tạ Từ sửng sốt: “Cậu không thích sao?” Phản ứng của Tiết Chỉ thật sự khác xa với tưởng tượng của cậu.

Tiểu Tiết Chí cau mày: “Những thứ này ai lại thích chứ? Cậu thích sao?

Tạ Từ: “Không thích."

Tiết Chí hỏi hắn: “Không thích thì sao cậu bắt nhiều như vậy?”

Tạ Từ thực nghiêm túc trả lời: “Tớ cho rằng cậu thích.”

Tiết Chí: "Tớ thích cái gì cậu liền thích cái đó sao?”

Tạ Từ: “Đúng vậy”

Cậu trả lời chém đinh chặt sắt, khiến Tiết Chí không biết đáp lại như thế nào.

Có lẽ từ đó mối quan hệ giữa hai người bắt đầu gần gũi hơn.

Tạ Từ không còn cô đơn khi bị giam trên gác mái nữa, sau khi Tiết Chí phát hiện ra chuyện này, hắn sẽ bí mật trộm chìa khóa, chạy tới cùng Tạ Từ ngồi xổm trong gác xép tối tăm đọc thơ.

Họ cùng đi đến trường, cùng nhau tan học, cùng nhau trưởng thành.

Khi Tiết Chí gặp rắc rối Tạ Từ sẽ giúp hắn xử lý, Tiết Chí bày trò trêu chọc mọi người, Tạ Từ sẽ giúp hắn bao che, giúp hắn chặn thư tình chắn đào hoa, thay hắn mang bữa sáng, làm bài tập, chỉ thiếu vì hắn làm ấm giường nữa thôi.

Tạ Từ như một cái bóng ở trong cuộc đời của Tiết Chí.

Nhưng suy cho cùng, cái bóng không thể nhìn thấy ánh sáng.

Tạ Từ ngồi cạnh quầy bar, quán bar rất nóng, cậu cởϊ áσ khoác nhung dày, chỉ để lại chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, chiếc cà vạt màu đỏ sậm đã bị kéo ra lỏng lẻo, trên cổ có vết mực đỏ sậm, là một nốt ruồi nhỏ, phải nhìn kĩ mới thấy được.

Trước bàn rượu của Tạ Từ có đủ chai rượu rỗng lớn lớn bé bé, giống như những người tới đây mua say, tùy ý để rượu đốt cháy tim phổi của mình.

Sự chật vật, yếu đuối của mỹ nhân luôn khiến người ngo ngoe rục rịch.

Tạ Từ cũng không phải ngàn ly không say, nhưng hắn từ chối giọng điệu rõ ràng lại bình tĩnh khiến đám người muốn tiếp cận không khỏi chùn bước.

Tạ Từ cùng hai người bạn cùng phòng khác đến quán bar thư giãn, hai người bạn cùng phòng đều ở cùng bạn gái, Tạ Từ tình cờ có mặt ở đó nên họ đến cùng nhau.

Chiếc bật lửa tiếng “tách” một tiếng, một chùm lửa thắp sáng điếu thuốc.

Trong làn khói lượn lờ, người đàn ông mặc áo len trắng hơi cong đốt ngón tay, bước tới chỗ chàng trai đang uốngrượu.

"Muốn hút thuốc không?"

Giọng nói của đối phương rất nhẹ nhàng, bình tĩnh đến mức khiến người ta liên tưởng đến sương mù lúc sớm.

Tạ Từ phớt lờ người đàn ông, uống ngụm rượu cuối cùng trong ly.

Người đàn ông xắn tay áo lên một nửa, không quan tâm đến sự thờ ơ của Tạ Từ, chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Tạ Từ.

Có một cảm giác lạnh lẽo không thể giải thích được.

Men say trong người khiến Tạ Từ đứng không vững, khung cảnh xung quanh trở nên mơ hồ. Cảm giác quay cuồng khiến Tạ Từ rất khó chịu.

Thẳng đến khi một cánh tay lạnh lẽo ôm lấy chiếc eo nhỏ của cậu, bàn tay với khớp xương tinh tế không ngừng vuốt ve, một bên tay còn lại chế trụ cổ tay của cậu.

Tạ Từ nhíu chặt mày, vừa muốn phát tác thì một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cậu, thanh âm ngập ngừng như cố ý khơi dậy sự do dự của chàng trai: “Em muốn cự tuyệt tôi sao? Không biết chừng người em thích hiện tại cũng giống như chúng ta, đang ôm ấp ngọt ngào với người khác đó?”

Tạ Từ trong nháy mắt cứng đờ, một cảnh tượng xuất hiện trong đầu cậu.

Mái tóc dài ngang lưng hơi xoăn của người đàn ông xõa trên vai, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, người đàn ông nhẹ nhàng nói, giọng điệu đầy tán thưởng: “Em thực sự rất xinh đẹp, ở lại với tôi một đêm thế nào? "

Giọng nói của người đàn ông quá bình tĩnh, như thể chuyện anh ta đang nói không phải sự tình hạ lưu gì mà ngược lại giống như một lời vui đùa không đáng nhắc tới.

Tạ Từ ánh mắt mê mang ngồi trong lòng ngực nam nhân, thân thể khẽ run, mái tóc rũ ở trên trán, bóng tối che khuất đôi mắt.

Người đàn ông kiên nhẫn chờ đợi một lúc, cánh tay lại rất thân sĩ cách Tạ Từ xa một chút, giống như chỉ cần nghe được lời cự tuyệt của chàng trai, anh ta sẽ lập tức lịch sự rời đi.

Mùi khói thuốc trong quán bar nồng nặc khiến cổ họng ngứa ngáy, khó nhịn.

Cánh tay của Tạ Từ ma xui quỷ khiến mà ôm lấy cổ người đàn ông trước mặt, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông này.

Nó cũng không mãnh liệt, chỉ là cái nhìn với đồ vật mà bản thân muốn sở hữu.

Tạ Từ đưa ngón tay xuống nắm lấy cổ áo của người đàn ông, chiếc áo len bị cậu kéo lệch, người đàn ông buộc phải cúi xuống, hai người gần như mắt đối mắt, môi chạm môi.

Tạ Từ mặt vô biểu tình hỏi: “Anh biết tôi sao?”

Người đàn ông cũng không có trả lời, cặp mắt tử khí âm trầm mắt kia nhìn chằm chằm vào đôi môi của Tạ Từ.

Giống như một bông hồng bị gãy, sắp khô héo mà chết, người đàn ông nghĩ.

Tạ Từ không chờ được câu trả lời, cơn say dần che mờ lý trí của cậu, đầu ngón tay hơi buông lỏng, giọng nói có chút khàn khàn: “Hôn tôi đi"

“Dù sao, không phải cậu ấy, ai cũng giống nhau.”

Hiện tại, đóa hoa hồng ấy đã hồi sinh.



Tạ Từ dần từ trong lúc cơn mê tỉnh táo lại.

Phòng một mảnh tối đen, chỉ có một cái đèn ngủ bên cạnh cậu.

Ánh sáng chiếu vào mắt cá chân trắng bóng của chàng trai, khiến người ta có ảo giác rằng thứ đang phát sáng không phải ánh đèn mà là thiếu niên trên giường.

Hương vị kì lạ quanh quẩn trong căn phòng, Tạ Từ phát hiện hai tay của bản thân đã bị người dùng dây thắt lưng trói lại.

Trên thân thể thiếu niên trải đầy những vệt màu đỏ sẫm như một bức tranh sơn dầu được họa sĩ tỉ mỉ tao nên.

Đẹp không sao tả xiết.

Tạ Từ thấp giọng ho khan một tiếng, gò má trắng nõn ửng đỏ, hàng mi dài khẽ run lên, vẻ bất an và sợ hãi đặc biệt rõ ràng dưới ánh đèn, như bé thú non bị xui xẻo rơi vào bẫy rập chỉ có thể bất lực sợ hãi dưới móng vuốt của thợ săn.

Có lẽ động tĩnh của chàng trai đã đánh thức người đàn ông bên cạnh, bầu không khí im lặng, đôi mắt đen của người đàn ông nhìn chằm chằm cơ thể của Tạ Từ.

Mang theo vài phần thưởng thức.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tạ Từ gặp phải trường hợp như vậy, không biết phải làm sao, Tạ Từ ảo não vì tối qua say rượu mà buông thả bản thân chóc phải phiền toái lớn như vậy.

Hắn biết đối phương khả năng không phải là người bình thường, trong đầu cậu có rất nhiều suy nghĩ nhưng nhanh chóng áp chế xuống dưới.

Nhiều năm sinh hoạt ở Tạ gia nói cho cậu biết, càng gặp những tình huống như vậy, bản thân càng phải bình tĩnh.

Vì vậy Tạ Từ chỉ có thể ép mình trấn tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy: "Chào anh, mặc dù tôi không nhớ chính xác đã xảy ra chuyện gì, tiên sinh hãy coi đêm qua như là tình một đêm an ủi lân nhau đi. Chúng ta chia tay trong vui vẻ."

Không khí tĩnh lặng như biển sâu.

Tạ Từ khóe mắt đẫm nước nhìn về cổ tay đang bị chói chặt của bản thân, sắc mặt tái nhợt dưới ánh đèn càng thêm mong manh yếu ớt.

Cậu mơ hồ nhìn thấy bóng người di chuyển trong bóng tối, người họa sĩ đứng dậy, bảng vẽ không che được khuôn mặt tái nhợt không màu, đôi mắt đen tối bệnh hoạn, trông như một bóng ma.

Một lúc lâu sau, đối phương nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."

Sau đó Tạ Từ nghe thấy tiếng sột soạt, tiếng giày da va vào sàn gỗ, cuối cùng dừng lại ở đầu giường.

Có người khom lưng, nhẹ nhàng giúp cậu cởi dây thừng, đầu ngón tay lạnh buốt của đối phương thỉnh thoảng chạm vào cổ tay cậu, khiến người ta nghi ngờ đối phương phải chăng là một khối thi thể.

Tim Tạ Từ đập cực nhanh, cậu thả lỏng cổ tay ra, có lẽ là bởi vì nằm một tư thế thời gian dài nên cả người có chút tê dại.

Vì vậy, cậu chỉ có thể dưới ánh mắt của nam nhân, cố gắng khống chế sức mạnh cơ bắp của mình, run rẩy đem quần áo che đậy cơ thể của bản thân.

Thanh niên cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi khiến cổ tay cậu run rẩy không thể kiểm soát.

Cậu chậm rãi cài chiếc cúc cuối cùng của chiếc áo sơ mi, che khuất dấu hôn trên cơ thể rồi nhanh chóng xuống giường.

Vòng eo của Tạ Từ thẳng tắp, bước đi vững vàng, phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra, tựa như đang thầm nói với hắn rằng dù trên người cậu tràn ngập dấu ấn của hắn thì thế nào, thiếu niên cũng sẽ không thuộc về hắn.

Tầm mắt của người đàn ông rơi từ thắt lưng xuống mắt cá chân, giọng nói có chút ôn hòa: “Không muốn tắm rửa xong rồi đi sao? Hình như đêm qua có chút đồ vật đã dính vào quần áo."

Tạ Từ dừng một chút, thả lỏng ngón tay: “Không cần.”

Cần cổ của Tạ Từ trắng nõn rải rác dấu hôn, mơ hồ có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh lam, rất xinh đẹp. Người đàn ông nghĩ.

Tạ Từ tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt mạo phạm của hắn, nhẹ nhàng kéo cổ áo, vì thế một chút dấu vết còn lại đều không thấy, im lặng thể hiện sự chán ghét.

Người đàn ông cũng không có động tác gì, thậm chí còn lịch sự quay mặt đi.

Người thông minh luôn có một loại trực giác rất chuẩn, Tạ Từ có thể cảm nhận được đối phương không hề có ý định làm hại mình.

Mãi cho đến lúc này, Tạ Từ mới dám thật sự thả lỏng lại, thong thả ung dung chậm rãi nói với người đàn ông giống như đang đàm phán: “Thưa tiên sinh, tôi có một số chuyện muốn nói, có lẽ đêm qua tôi đã có một số hành động vô lễ với ngài, nhưng đây không phải là lý do để ngài xâm phạm hình ảnh của tôi."

Ánh mắt của người đàn ông rơi vào cổ tay Tạ Từ, sau đó nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh của đối phương, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ.

Một suy nghĩ khiến l*иg ngực hắn sôi trào.

Con người luôn thích phá hủy một số thứ đẹp đẽ, chẳng hạn như thứ tình cảm thuần khiết, tâm hồn trong sáng và sự ngay thẳng chính trực.

Bi kịch luôn là một chủ đề bất diệt và đẹp đẽ.

Hắn muốn trấn áp, thuần phục, tốt nhất là phá vỡ hoàn toàn sự bình tĩnh trên khuôn mặt yêu kiều kia.

Vì vậy người đàn ông dùng ngón tay nhẹ nhàng mở ra di động trong tay, tùy ý ấn mở một video.

Tạ Từ trầm mặc xem, giống như không quen biết thiếu niên trên thân chẳng một mảnh vải bị lăn qua lộn lại trong chiếc điện thoại.

Người đàn ông dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Tôi biết em là ai, biết bố mẹ của em, cũng biết em thích ai. Tôi rất tiếc vì lần gặp đầu tiên của chúng ta lại trong hoàn cảnh xấu hổ như vậy."

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, người đàn ông nghe thấy giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên trong không khí tối tăm: “Anh là ai?

Nam nhân nói: “Chu Diệu Sơn.”

Tạ Từ cau mày, bàn tay thon dài gắt gao nắm chặt.

Cậu biết Chu Diệu Sơn là ai, tuổi còn trẻ đã là người cầm quyền Chu thị, thủ đoạn của đối phương vô cùng nham hiểm. Hắn ta nổi tiếng là người khó đối phó trong giới kinh doanh, là một nhân vật mà ngay cả cha Tạ cũng phải đau đầu.

Người khác chỉ biết Chu Diệu Sơn rất thích vẽ chân dung, nhưng rất hiếm khi động bút, nghe nói hắn có thói ở sạch.

Tạ Từ trầm mặc hồi lâu, ý đồ của đối phương đã rõ ràng, không nói tới đoạn video kia, Tạ thị và Chu thị những năm gần đây hợp tác rất nhiều dự án lớn, Tạ Từ căn bản không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của hắn.

Vì thế cậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tiên sinh rốt cuộc muốn gì ở tôi?"

Chu Diệu Sơn lộ ra nụ cười đắc thắng, vẻ mặt thường ngày u ám dịu đi một chút, nói: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn em làm người mẫu của tôi mấy tháng thôi, chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi là được."

Tạ Từ nắm chặt nắm tay, lại chậm rãi buông ra, thấp giọng đáp ứng Chu Diệu Sơn.

Trên thực tế, Tạ Từ hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào khác.

Cha Tạ từ trước đến nay vẫn luôn lấy Tạ thị làm đầu, cho dù cậu hiện tại từ chối, chỉ cần một lời nói của Chu Diệu Sơn, cha Tạ cũng sẽ đích thân dâng cậu cho hắn, mọi chuyện sẽ trở lại điểm xuất phát.

Chu Diệu Sơn đôi mắt thâm thúy nhìn hắn, từ trong ngăn kéo trung lấy ra một chuỗi hạt tròn đưa cho Tạ Từ.

Nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, biểu tình không rõ, hắn dùng giọng điệu như mệnh lệnh nói: “Bắt đầu đi, chơi cho ta xem.”