Chương 7

Edit : Hoa Tranh☘

Tạ Từ không nhớ ngày hôm đó bản thân về bằng cách nào, bầu trời xám xịt, tuyết trên mặt đất đã tan chảy làm ướt cổ chân cậu.

Cậu mở điện thoại trong tay ra thì thấy mười cuộc gọi nhỡ, bảy cuộc gọi từ Tô Trật, ba cuộc gọi từ Tiết Chí.

Tạ Từ rũ mắt xuống, xóa hết cuộc gọi nhỡ trong điện thoại.

Đẩy cửa ký túc xá ra, trong phòng ánh sáng ấm áp, chỉ có một mình Tô Trật.

Tô Trật đang viết luận văn, nghe thấy tiếng động đột nhiên quay sang, nhìn thấy thân ảnh Tạ Từ, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng đi về phía hắn, trên mặt đối phương tràn ngập sự lo lắng: "A Từ, cậu đi đâu? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao không quay lại ký túc xá?"

Trong nháy mắt đó, Tạ Từ thậm chí cảm thấy sợ hãi.

Lòng chịu không nổi, thân thể hắn bị người chơi đùa, gương mặt đỏ ửng, lúc này dưới ánh mắt của bạn tốt cưỡng ép bản thân trấn định lại.

Tạ Từ cắn răng, áp chế cảm giác quại dị toàn thân, cố gắng giữ giọng điệu thoải mái nhất có thể: "Không có việc gì, tớ chỉ đi uống hai ly với bạn mà thôi."

Lý trí của Tạ Từ sắp nhũn thành vũng bùn, lúc này cậu chỉ muốn nhanh chóng cởi hết quần áo, đem đồ vật trong người lấy ra sạch sẽ, tắm rửa một trận thoải mái.

Tô Trật lại nhíu mày nói: “A Từ, cậu ngày thường không phải không thích uống rượu sao? Tiết Chí ngày hôm qua cùng tớ ······”

Tạ Từ đánh gãy câu nói của hắn: “Không có việc gì, học kỳ kết thúc, tâm trạng tốt nên đi uống hai ly thôi.”

Tô Trật muốn nhìn thẳng vào mắt cậu, nhưng Tạ Từ lại tránh ánh mắt của hắn, có chút mệt mỏi nói: “A Trật, tớ muốn đi tắm trước, cậu còn có chuyện gì sao? Nếu là chuyện sửa luận văn, để ngày mai tớ giúp cậu."

Tô Trật nheo mắt lại, trong lòng vô cớ cảm thấy bất an, chính là cảm giác mọi chuyện dần mất khống chế.

Hắn biết rất rõ về A Từ, cậu có thói quen sinh hoạt rất lành mạnh, một ngày ăn ba bữa, không bao giờ thức khuya và tập thể dục thường xuyên, có thể nói là một lão cán bộ về hưu, rất hiếm khi uống rượu ngoại trừ lúc đi cùng Tiết Chí.

Còn ai có thể mời cậu đi ra ngoài uống rượu?

Ánh mắt Tô Trật rơi vào chiếc cổ nhẵn nhụi của Tạ Từ, vẻ mặt bất an.

Tạ Từ cúi xuống, từ trong tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ màu xám nhạt, cậu cởi chiếc áo khoác dày nặng ra, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi và áo khoác len màu trắng.

Chiếc áo len rõ ràng hơi rộng, chiều dài có thể che hết nửa cái mông, không giống như kích thước và phong cách ăn mặc trường ngày của cậu.

Tạ Từ không thích quần áo quá mức to rộng, cậu luôn lựa chọn những mẫu quần áo vừa vặn vì như vậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn, đây là kết luận mà Tô Trật đưa ra sau khi quan sát một thời gian dài.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Tô Trật luôn cảm thấy Tạ Từ hôm nay có vẻ hơi khác lúc trước.

Khi đối phương cong eo liền không tư giác mà chậm lai, dáng đi cũng rất kì quái, thậm chí khi đi lại còn không nhịn được mà run rẩy, giống như cậu đã bị một tên lưu manh cường thế mà kéo lên giường dày vò một trận.

Tô Trật rất ít khi đem những ý tưởng hạ lưu dùng ở trên người Tạ Từ, bởi vì vậy chính là mạo phạm đối phương, như vậy hắn cùng Tiết Chí sẽ không còn gì khác nhau.

Tạ Từ thu dọn quần áo, chuẩn bị vào phòng tắm, Tô Trật lại phát hiện trên cổ của cậu có dấu vết kì lạ.

Đó là màu xanh tím hơi đậm một chút, tuy nhỏ nhưng rất nổi bật, làn da của Tạ Từ vốn đã rất trắng, nên vết tích kia càng thêm chói mắt.

Đôi mắt của Tô Trật trong nháy mắt đỏ ngầu, trong đầu hắn hiện lên một ý tưởng khó tin.

Những suy nghĩ như vậy không phù hợp với hình tượng hắn tự mình tạo ra, hắn đột nhiên bắt lấy cổ tay Tạ Từ, ngang ngược kéo đối phương về phía mình một cách ngang ngược và vô lý.

Tạ Từ khó hiểu nhìn hắn, sắc mặt có chút ửng hồng: “Làm sao vậy?

Nhưng sức lực của Tô Trật thật sự quá lớn, nắm đến cổ tay cậu phát đau.

Tạ Từ thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ tại sao Tô Trật vốn ngoan ngoãn lại đột nhiên thay đổi thái độ.

Tô Trật không trả lời hắn, nhất thời chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Một lúc sau, Tạ Từ cảm thấy Tô Trật chậm rãi buông cổ tay mình ra, còn chưa kịp hỏi thì Tô Chí đã ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xinh đẹp đã đỏ hoe, mí mắt hơi ướt.

Tạ Từ cuối cùng cũng tỉnh lại, không hiểu tại sao Tô Trật hành động như vậy nên nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Trật, rốt cuộc làm sao vậy?”

Giọng nói của cậu khàn khàn, hơi khó nghe, nhưng lại mang theo một cảm giác an tâm khó hiểu.

Hốc mắt Tô Chỉ càng đỏ hơn, đôi mắt đen sáng nhìn về phía cổ Tạ Từ, thanh âm có chút nghiến răng nghiến lợi: “A Từ, tối qua cậu rốt cuộc ra ngoài với ai? Tại sao trên cổ lại có dấu hôn?"

Tạ Từ cả người cứng đờ, sau một lúc lâu, cậu mới miễn cưỡng cười một chút, chợt kéo cổ áo chính mình ra, để lộ những vết hồng ngân trên cần cổ trắng nõn, kiều diễm mê người.

Đôi mắt Tô Trật càng đỏ hơn, giọng nói thậm chí còn hơi chói tai, mang theo hận ý: "Cậu ở cùng ai? Tại sao không nói cho tớ biết? Chúng ta không phải là bạn sao? Vì sao chuyện gì cũng không nói mà chạy ra ngoài làm loạn."

Tạ Từ không bao giờ nghĩ tới người bạn vốn luôn tỏ ra ôn nhu của mình lại dùng thái độ ác liệt như vậy chỉ trích bản thân, trong lòng cảm thấy vô cùng bí bách, nhất thời không biết phải nói gì, trong lòng càng thêm chán ghét cơ thể của mình.

Nhưng cậu vẫn miễn cưỡng mỉm cười, như là muốn chứng minh điều gì, liền nắm lấy tay Tô Chí đặt lên những dấu vết kia.

Tô Trật cả người cứng đờ, hắn có thể cảm nhận được cảm giác ẩm dính ở tay, này rõ ràng là thuốc màu.

Tạ Từ nói: “Là thuốc màu, tớ chỉ là đi làm người mẫu cho người ta thôi, không cần lo lắng.”

Tô Trật nhìn nụ cười trên môi Tạ Từ, có chút không kịp phản ứng, cậu chỉ cho rằng hắn đang lo lắng cho cậu, còn kiên nhẫn an ủi hắn, nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao hắn lại mất khống chế, không biết hắn có bao nhiêu hận ý khi nhìn thấy những dấu vết đó trên người cậu.

Khi Tô Trật phục hồi lại tinh thần mới phát hiện lời ra lời nói của mình có bao nhiêu tổn thương người khác, hắn cố gắng kìm nén cảm giác chua chát trong lòng, dùng giọng nói trong trẻo, ngoan ngoãn mà đối phương đã quá quen thuộc nói: “Thực xin lỗi, A Từ, tớ chỉ là sốt ruột, lo lắng cậu bị người khác bắt nạt···”

Hắn biểu hiện quá mức đáng thương, khiến Tạ Từ căn bản không có cách nào tức giận với hắn, ngược lại sinh ra một loại cảm giác áy náy khi lừa dối đối phương.

Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại, xác thật là hắn say rượu mất đi lý trí, phạm phải sai lầm lớn.

Tạ Từ xấu hổ quay người lại, Tô Trật vẫn nhẹ nhàng xin lỗi hắn, đồng thời nhắc hắn đi tắm sớm, trên người có vết sơn chắc chắn khó chịu lắm.

Đối phương còn nói đã chuẩn bị sẵn bữa tối cho hắn, vẫn còn nóng, là món cơm chiên thịt mà cậu thích nhất.

Tạ Từ khóa cửa phòng tắm, hơi nước ấm áp dần dần bốc lên, hắn nhìn mình trong gương, dần dần bị sương mù bao phủ, suy sụp đem tay chống ở bồn rửa tay, đem đồ vật bên trong người lấy ra.

Thật bẩn, cậu nghĩ.

*

Tạ Từ ngày hôm sau liền phát sốt, là Tô Trật cùng Tiết Chí cùng nhau mang cậu đến bệnh viện.

Vào lúc cậu từ trong mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Tiết Chí chính đang ngủ gục đầu vào thành giường.

Đầu tóc đối phương có chút hỗn loạn, hiển nhiên là bận rộn cả đêm, không có thời gian chải chuốt.

Tạ Từ không cử động cũng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, cho dù cổ họng khô rát cũng không nói một lời.

Không biết qua bao lâu, Tiết Chí ngón tay hơi động một chút, chậm rãi tỉnh lại.

Tạ Từ nhìn hắn không chớp mắt, thanh niên vẫn luôn là dáng vẻ kiêu ngạo lúc mới thức dậy lại có chút ngốc ngốc, đáng yêu.

Tiết Chí xoa xoa đầu, mày nhăn lại nói: “Tạ Từ, ngày hôm qua cậu đã đi đâu? Tớ cả ngày hôm qua đều đi tìm cậu, cậu có biết tớ lo lắng cho cậu đến thế nào không?"

Nghe thanh âm cáu kỉnh quen thuộc, Tạ Từ cư nhiên cảm thấy tâm trạng của mình ngược lại tốt hơn một chút.

Mắt cậu cong cong, mở miệng lại chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn vỡ vụn, khó nghe như tiếng sỏi cọ xát với mặt đất.

Tiết Chí nói: “Đừng nói nhanh như vậy, uống chút nước trước đi, xem lại cậu đã hành hạ bản thân thế nào. Không phải cậu vẫn luôn chú ý chăm sóc sức khỏe của mình ra tốt sao? Đi ra ngoài cũng không biết mặc thêm quần áo vào."

Tạ Từ nghe hắn lải nhải, vừa nhận lấy nước đối phương cẩn thận đưa tới, cảm giác như mình được sống lại trong nháy mắt.

Thật giống như ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Cậu giọng khàn khàn nói: “Tớ không có việc gì, không cần phải lo lắng.”

Tiết Chí nghe vậy tức giận: “Cậu còn cần tớ lo lắng cho cậu sao? Đi cả đêm không về, uống rượu mua vui, còn đi làm người mẫu cho người khác đương nhiên không cần tớ lo lắng. Tớ có là cái gì đâu chứ? Cậu đi đâu đương nhiên không cần báo cho tớ biết."

Giọng điệu Tiết Chí có chút âm dương quái khí, lộ ra vẻ ghen tuông.

Tạ Từ chưa bao giờ cho rằng Tiết Chí sẽ thích chính mình, cho nên cũng không phát giác, nhưng Tô Trật ngoài cửa lại nghe rõ ràng.

Hắn tay xách theo bữa sáng đẩy cửa ra, Tô Trật vốn rất dễ trò chuyện nên thời gian Tạ Từ nói chuyện với Tiết Chí dần dần rút ngắn lại, thậm chí cả ngày cậu chẳng nói được mấy câu với Tiết Chí.

Tố chất thân thể của Tạ Từ cũng không tệ lắm, không đến hai ngày liền xuất viện.

Kỳ nghỉ đông đã bắt đầu được vài ngày, mọi người trong nhà đều hối thúc nên Tạ Từ và Tiết Chí đã đưa ra quyết định mua vé khởi hành vào buổi chiều ngày hôm sau.

Nhắc đến chuyện này, Tiết Chí còn có chút ngượng ngùng nói với Tạ Từ: “Chiều hôm đó cậu không đợi tớ lâu lắm đúng không? Vốn dĩ định nói với cậu tớ và Tiểu Trật đi tham gia hoạt động của câu lạc bộ nhϊếp ảnh nên ở lại thêm một ngày, không ngờ điện thoại lại bị Tiểu Trật vô tình để rơi vào ly rượu nên cũng không liên lạc được với cậu, thật xin lỗi."

“A Từ, cậu đừng giận tớ được không?"

Tạ Từ nghe xong im lặng một lát, cũng không tức giận mà nói với giọng điệu bình tĩnh: “Không sao đâu, tớ cũng không đợi lâu lắm thì một người bạn rủ đi uống rượu, vừa vặn đúng lúc.

Tiết Chí nghe vậy nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc người bạn đó là ai? A Từ cậu không phải không thích uống rượu sao?”

Tạ Từ do dự một lát rồi nói: “Chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Tiết Chí không tin: “Nếu là bạn bè bình thường cậu sẽ không bao giờ đồng ý làm người mẫu cho hắn ta."

Tạ Từ: “Ồ, vì cái gì không được?”

Tiết Chí ngừng nói, trong phòng yên tĩnh, một lúc sau hắn mới hỏi: “A Từ, cậu không phải là có người mình thích rồi đi?”

Tạ Từ ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc sau hắn mới cụp mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy"

Tiết Chí trong lòng nhảy dựng, hỏi: “Là người bạn uống rượu cùng cậu à?”

Tạ Từ lắc đầu: “Không phải.”

Tiết Chí thở phào nhẹ nhõm: “Không phải hắn ta thì tốt, hắn làm cậu phát sốt, không xứng với cậu.”

Tiết Chí không ngừng nói, câu cuối cùng có chút nhỏ: “A Từ, cho dù cậu có người mình thích rồi cũng không được quên tớ đâu đó."

Câu nói này mang theo vị dấm chua nồng nặc, Tạ Từ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn: “Sẽ không, cậu là quan trọng nhất."

Tiết Chí chỉ cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp.