Chương 5

Edit: Hoa Tranh☘

Thư viện được thắp sáng bằng ánh đèn ấm áp, cánh cửa đột nhiên được nhẹ nhàng đẩy ra, vì đã muộn nên người trong thư viện ít hơn rất nhiều.

Trong không khí tràn ngập mùi mực đặc trưng của sách, chàng thanh niên văn nhã, dịu dàng ngồi bên ô cửa sổ được ánh đèn vô cùng ưu ái, chỉ ngồi ở đó thôi cũng khiến người chẳng thể rời mắt, tựa như đóa hồng trắng trong bức tranh sơn dầu, xinh đẹp mà thánh khiết.

Chàng trai dường như đã nhận ra cái gì, vô thức dùng ngón tay ấn vào cuốn sách, hơi cong khóe môi rồi ngẩng đầu nhìn lại đây.

Tiếng bước chân dừng lại.

Đôi mắt đen láy của Tô Trật tối sầm lại trong giây lát, bước chân hơi dừng lại, nhưng rất nhanh phản ứng lại, sải rộng bước chân vượt qua Tiết Chí, tự nhiên ngồi xuống cạnh Tạ Từ, tò mò nhìn về cuốn sách có bìa in nổi trên tay cậu.

Tô Trật và Tạ Từ ở chung phòng ký túc xá, lại có mối quan hệ thân thiết nên Tô Trật vô cùng tự nhiên nhích lại gần dựa đầu lên bả vai Tạ Từ, hai người có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của đối phương.

Tô Trật nhẹ giọng đọc tên sách: “Giấc Mộng Đêm Hè.”

Giọng điệu mang theo ý cười, khuôn mặt tú lệ, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự tò mò, hỏi: "A Từ, sao cậu luôn thích xem vở kịch này vậy?"

Tiết Chí lúc này ngồi đối diện với hai người, hắn không phải là người thích đọc sách, đến thư viện hiển nhiên là vì muốn ở chung với Tô Trật, nghe vậy liền nói tiếp:" Vở kịch đó có thứ gì đặc biệt thu hút cậu đến vậy sao?”

Ngón tay Tạ Từ cầm trang sách vô thức căng thẳng.

Tô Trật cụp mắt xuống, cười nhẹ đọc: “Vì những người yêu nhau thật sự sẽ luôn phải chịu sự giày vò, thống khổ và dường như đó là quy luật của số phận, vậy nên ta hãy thật kiên nhẫn; bởi vì kiểu tra tấn này, sẽ mang đến ký ức, ước mơ, tiếng thở dài, hy vọng và nước mắt, đều là thứ không thể thiếu của cuộc tình đau thương--- "Giấc mộng đêm hè" của Shakespeare"

Giọng điệu của hắn như đang thương xót, rõ ràng nên cảm thấy thuần nhiên vô hại, nhưng lúc này lại giống như một con rắn độc thè ra chiếc lưỡi dài chuẩn bị tấn công con mồi, hắn nói: “A Từ cậu có vẻ thích câu này nhỉ? Chẳng lẽ đã có người mình thích rồi sao?"

Lời nói của Tô Trật mang theo ý trêu chọc, nhưng Tiết Chí đứng bên lại cảm thấy khó chịu trong lòng, sự phiền muộn như thủy triều tràn ngập trong lòng hắn.

Tạ Từ mỗi ngày đều cùng hắn ở một chỗ, có người thích sao lại không chịu nói với hắn chứ?

Có lẽ bởi vì thời gian Tạ Từ ở bên cạnh hắn quá lâu, khiến cho Tiết Chí sinh ra một loại ý tưởng cổ quái: Nếu Tạ Từ có người yêu, vậy thì người quan trọng nhất trong lòng cậu sẽ trở thành đối phương mà không còn là hắn nữa.

Ý tưởng này thực sự rất kỳ quái, giống như một đứa trẻ bị chiều đến sinh hư, không hiểu chuyện.

Nhưng lần này không chờ Tiết Chí nghĩ xong, Tạ Từ liền nhanh chóng phủ nhận.

Hắn mắt cũng không thèm chớp mà phủ nhận giống như vô số lần trước, không hiểu sao lại khiến Tiết Chí thở phào nhẹ nhõm.

Tô Trật nhìn sườn mặt của Tạ Từ, trên môi nở nụ cười ôn hòa, tựa như cái gì cũng không biết, hoàn toàn bị dáng vẻ luôn trấn định của người thanh niên che mắt.

Ba người không ai nói gì nữa, Tạ Từ lặng lẽ nhìn cuốn sách trong tay mà suy nghĩ, một lúc lâu cũng chưa lật qua trang mới.

Một lúc sau, bên cạnh truyền đến tiếng gõ phím điện thoại, Tạ Từ khóe mắt nhìn thấy Tô Trật đang yên tĩnh cúi đầu, cắm đầu vào đi động, hình như đang gửi tin nhắn cho Tiết Chí, sau đó khóe miệng Tiết Chí cũng hiện lên một nụ cười.

Hai người dường như đã chia sẻ một bí mật không muốn nói cho Tạ Từ, họ cùng nhau đứng dậy đi về phía giá sách, những hàng sách dày che phủ bóng dáng của hai người, Tạ Từ chỉ mơ hồ nghe được vài tiếng thì thầm trò chuyện.

Mờ mờ ảo ảo, ái muội lan tràn trên vùng đất hoang vu, những ngọn lửa bùng lên một cách đầy liều lĩnh.

Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa Tiết Chí và Tô Trật bằng mắt thường cũng có thể thấy được trở nên càng thêm thân mật, gần gũi.

Tạ Từ rũ mắt, đầu ngón tay gõ lên phông chữ vuông đen trắng.

“Ta càng yêu hắn, hắn càng chán ghét ta.

Ta ghét bỏ hắn, hắn lại đi yêu ta.”

Hệ thống không ngừng phun tào trong đầu Tạ Từ, sau đó nhỏ giọng mắng một câu: “Loại mục tiêu này chính là thèm ngược!”

*

Giờ ngọ, tiếng chuông tan học vang lên, Tạ Từ thu dọn sách vở đứng dậy.

Hai người bạn cùng phòng khác cũng tham gia khóa học này hỏi:“A Từ, cậu vẫn đi chung với Tiết Chí hả?”

Tạ Từ gật gật đầu cười nói: “Được rồi, hai cậu cứ xuống căng tin trước đi, tớ đợi cậu ấy."

Một người bạn cùng phòng nghe vậy liền đùa giỡn nói: “A Từ, bọn tớ còn chưa thấy qua tên Tiết Chí kia đợi cậu lần nào đâu. Cậu đừng để hắn bắt nạt. Khi nào gặp được tớ nhất định thay cậu cho cậu ta một bài học một đời."

Tạ Từ cười gật gật đầu nói: “Được rồi. Hai người các cậu cứ đi trước đi.”

Hai người cười nói cùng Tạ Từ tạm biệt.

Tạ Từ chậm rãi đi xuống cầu thang, kỳ thật khoa quản trị kinh doanh cũng kết thúc cùng lúc với bọn họ, tiết học sáng nay của Tiết Chí là môn tự chọn không quá trọng yếu nên có thể kết thúc sớm.

Cậu đi tới ngoài cửa, trong hành lang chỉ có mấy người, Tạ Từ kiên nhẫn chờ một hồi, vẫn không thấy người tới.

Cậu lấy di động ra, lại phát hiện di động tối qua đã quên sạc nên đã hết pin tự động tắt máy.

Không còn cách nào khác, đành phải đến căng tin trước, trong căng tin có một cục sạc dự phòng dùng chung.

Trời đã vào thu, lá cây cũng đã bắt đầu héo úa, bị gió thu cuốn đi, Tạ Từ xoa xoa tay, cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Tới nhà ăn, Tạ Từ trước đi sạc điện thoại, sau đó đi tùy ý mua đồ ăn.

Mà khi cậu bưng đồ ăn ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy Tiết Chí đang ngồi ở bàn ăn cách không xa.

Trên mặt đối phương con mang theo nụ cười, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, cũng là thứ mà Tạ Từ thích nhất ở hắn.

Hắn đang trò chuyện hăng say với Tô Trật, xung quanh tràn ngập bong bóng màu hồng, từng cử chỉ hành động của hắn cũng tỏa ra sự ấm áp, chính là bộ dáng của người đang chìm đắm trong tình yêu.

Tạ Từ hơi khựng lại, đầu ngón tay cầm chặt phần ăn của mình, thời điểm tầm mắt Tiết Chi nhìn qua, hơi có chút chật vật mà tránh né.

“A Từ, bên này.”

Thanh âm quen thuộc vang lên, không lớn không nhỏ, là Tiết Chí.

Khoảng cách của bon họ quá gần, Tạ Từ muốn làm bộ không nghe thấy cũng không được, Tô Trật quay đầu nhìn về phía hắn, thoải mái hào phóng cười, ngữ khí lại như có chút oán trách: “A Từ, sao gọi mấy cuộc điện thoại đều không bắt máy, Tiết Chí nói tới nhà ăn trước đợi cậu cũng được, cho nên hai bọn tớ đến trước, đã chiếm sẵn chỗ ngồi cho cậu rồi.”

Tô trật vừa nói vừa vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình bằng bàn tay trắng nõn xinh đẹp.

Tạ Từ gượng cười, bưng phần ăn tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tô Trật.

Tiết Chí ngồi đối diện hắn, Tạ Từ cúi đầu ăn cơm, yên tĩnh đến mức không ai có thể nhận ra lỗi.

Tiết Chí há miệng thở dốc, trong lòng khó có được sinh ra cảm giác áy náy, nhưng khi hắn muốn hỏi Tạ Từ đã xem tin nhắn mình gửi chưa thì Tô Trật đã đến gần Tạ Từ và nhẹ giọng thì thầm cái gì, hắn chỉ nhìn thấy bạn tốt mới vừa rồi còn trầm mặc đã nhẹ nhàng mím môi mỉm cười.

Quả thực, Tạ Từ khi cười rộ lên thật sự rất đẹp, mang đến loại cảm giác dè dặt kiềm chế, cậu luôn cài cúc áo đến nút cuối cùng, khí chất lại dịu dàng, giống như một mỹ nhân bị nhốt trong bức tranh sơn dầu.

Tiết Chí quay mặt đi, không nhìn nữa.

Tô Trật lúc này đang dựa vào Tạ Từ rất gần, hình như cậu ấy luôn thích dính chặt với Tạ Từ như thế này, kể từ khai giảng đã như vậy rồi.

Nhưng hắn cũng biết thế nào điểm dừng, cho nên Tạ Từ cũng không bài xích hắn tới gần.

Tô Trật đưa món chay trên đĩa cho Tạ Từ, cười nói: “A Từ, đây là món măng xào cậu thích nhất đấy, nhiệt độ vừa lúc, tớ phải xếp hàng lâu lắm mới mua được đó."

Tạ Từ ánh mắt hòa hoãn lại vài phần: “Cảm ơn.”

Tô Trật nghe vậy liền thuận thế dựa vào vai hắn, cánh tay ôm lấy vòng eo thon gon của Tạ Từ, tư thế vô cùng thân mật.

Hắn nói: “ A Từ, với quan hệ của chúng ta sao còn phải nói cảm ơn chứ, ngày thường vẫn luôn là cậu ở chăm sóc tớ. Cậu phải để tớ có cơ hội báo đáp chứ.”

Sắc mặt hắn vô tội, thanh âm có chút nũng nịu, nhưng trong đôi mắt đen chợt lóe lên những cảm xúc đen tối không rõ, lực độ trong tay hắn ngày càng mất khống chế.

Vào lúc Tạ Từ muốn đẩy hắn ra, thì hắn đã nhanh chóng buông tay ra trước.

Tiết Chí nhìn hai người đối diện, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, đồ ăn trong miệng cũng trở lên nhạt nhẽo vô vị.

Ánh mắt Tiết Chí liếc nhìn vòng eo thon gọn được bao phủ bởi quần áo của Tạ Từ, hắn nghĩ có lẽ là do bản thân đang theo đuổi Tô Trật, nhưng Tô Trật dường như có cảm tình với Tạ Từ hơn nên hắn mới cảm thấy khó chịu khi hai người tiếp xúc với nhau. Chắc chắn là như vây.

Ngực giống như bị nghẹn một hơi, Tiết Chí âm thầm nghĩ, hắn nhất định phải theo đuổi được Tô Trật.

Lý trí trong đầu như lơ lửng giữa không trung, Tiết Chí căn bản không thể suy xét rõ cảm xúc của bản thân, cứ như vậy hạ quyết tâm.

*

Thời gian trôi qua thật nhanh, kỳ nghỉ đông ở Đại học B thường bắt đầu từ rất sớm, vì khu vực này nằm ở phía Bắc nên nhiệt độ giảm xuống rất nhanh.

Lần này được nghỉ trước Tết Nguyên Đán hai tuần.

Tạ Từ và Tiết Chí đã sớm hẹn nhau cùng về nhà, hai người đã đặt vé xuất phát vào chiều ngày 18.

Thành phố B tuyết rơi dày đặc, Tạ Từ mặc một chiếc áo khoác bông màu đen hơi dày, ấm áp, làn da trắng nõn như hòa cùng với tuyết, làn da mỏng tựa như được phủ một lớp men trắng, đôi môi hồng nhạt, vô cớ lộ ra cảm giác khắc chế lãnh đạm.

Tay hắn mang bao tay kéo rương hành lý đứng ở cổng trường chờ Tiết Chí, chỉ đứng đó thôi đã thu hút hết tầm mắt của mọi người xung quanh.

Hai người đặt vé tàu cao tốc vào lúc ba giờ chiều, từ trường đến ga tàu cao tốc mất khoảng nửa giờ, nhưng hôm nay tuyết rơi dày để phòng ngừa có sự cố xảy ra nên Tạ Từ đã báo với Tiết Chí khởi hành lúc sớm hơn một giờ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tạ Từ vẫn như cũ không thấy được thân ảnh Tiết Chí đâu.

Hắn nhíu mày, mở di động và gọi vào số đứng đầu tiên trong danh bạ.

“Đô đô ——”

“Thực xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đang tắt máy, vui lònh gọi lại···”

Tạ Từ tắt di động, lo lắng Tiết Chí xảy ra chuyện, liền trực tiếp đi tới ký túc xá của đối phương tìm người.

Nhưng khi đến ký túc xá, Tạ Từ gõ cửa liên tục nhưng không có ai trả lời.

Cho đến khi người ở ký túc xá bên cạnh mở cửa, nhìn thấy Tạ Từ hai má đã đỏ bừng, hắn mới có chút kinh ngạc nói: "Tạ Từ? Sao cậu còn ở đây? Đến tìm Tiết Chí sao? Tiết Chí và Tô Trật đi tham gia sự kiện do câu lạc bộ nhϊếp ảnh tổ chức rồi."

Ngữ khí đối phương có chút quan tâm: “Cậu không đi cùng hai người đó sao?”

Tạ Từ cả người cứng đờ, vội vàng cụp mắt xuống, mi mắt rõ ràng còn đọng lại một chút tuyết, cậu mỉm cười nói: “Không có gì, tớ còn có chút việc, giờ phải đi trước, hôm nay cảm ơn cậu.”

Tạ Từ xoay người rời đi bóng dáng có chút hốt hoảng, khiến người vừa nhìn liền sinh ra lòng thương tiếc.

Bên ngoài bầu trời có chút u ám, Tạ Từ đi trên tuyết không mục đích, thỉnh thoảng có những cặp đôi hai tay đan vào nhau đi ngang qua cậu.

Tạ Từ mơ hồ nghe thấy có người hỏi, vali này là của ai, vì sao lại vứt ở bên đường?

Cậu hiện tại cái gì cũng không muốn quản.

Quá mệt mỏi.

Tiếng cười quen thuộc từ xa truyền đến, càng ngày càng gần.

Tạ Từ ngẩng đầu nhìn thấy Tiết Chí đang đứng hướng ngược lại với hắn, sủng nịch xoa xoa cái đầu xù xù của Tô Trật.

Cứ như vậy đi. Cậu nghĩ.

Sớm sẽ có một ngày như vậy, không phải mày đã sớm biết rồi sao Tạ Từ?

Tuyết rơi dừng ở trên đầu của hắn, Tạ Từ xoay người rời đi.

“Nhắc nhở, nhân thiết lốp xe dự phòng trước mặt đánh giá B-, tiến độ nhiệm vụ 55%.”

006 cắn khăn tay nhỏ giọng nói: “Thật thảm.”

Nó biến thành một con mèo màu trắng, hốc mắt có một tầng số liệu bao phủ lên đỏ ửng, đôi mắt đen trong suốt khiến nó trông có chút đáng thương.

Thân thể thật sự của hệ thống rất ít khi cho người khác nhìn đến, bởi vì chân thân của chúng nó chứa dữ liệu cốt lõi của chính bản thân hệ thống, nếu có người mang ý xấu nhìn thấy và lợi dụng thì sẽ rất phiền phức.

Một cơn gió nhẹ thổi vào không gian ý thức, khiến đám lông tơ nhân tạo trên hệ thống khẽ lay động, như thể có ai đó đang nhẹ nhàng trấn an nó.

Tạ Từ cử động ngón tay, thanh âm khó có được mang theo vài phần ôn nhu:“Không khóc nữa, sau này chúng ta sẽ hành hạ chết hắn.”

Tạ Từ thở dài, chỉ có thể nói cái hệ thống này thật sự ngoài ý muốn rất phù hợp với tâm ý của cậu, hoàn toàn thỏa mãn sở thích vuốt lông mao của Tạ Từ.