Chương 49

Cậu mở cửa bước vào, đám người đang nói chuyện rôm ra vừa nhìn thấy Tạ Từ tức khắc im lặng.

Tạ Từ trước tiên là pha một tách cà phê, sau đó liếc nhìn người đàn ông trung niên, bình tĩnh nói: “Trong thời gian nghỉ ngơi mọi người có thể nói chuyện phiếm thoải mái, nhưng tùy tiện nói xấu về người khác không phải là thói quen tốt."

"Trợ lý Lý là một trợ lý rất tận tâm, cô ấy chưa bao giờ có hành động gì vượt quá giới hạn. Việc điều động cô ấy đến chi nhánh khác chỉ là một cơ hội để cô ấy có thể thăng tiến hơn trong tương lai. Đó là quyết định do cấp trên đưa ra, tôi hy vọng mọi người sẽ không nên nghị luận quá nhiều."

Mọi người nhìn nhau rồi nhanh chóng gật đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lời nói của Tạ Từ trong Tô thị rất có uy tín, cậu gần như là chiêu bài sống của Tô thị, là chong chóng đo chiều gió, quả nhiên sau đó không có ai nhắc đến chuyện này nữa.

Như thể những lời ác ý đó chưa bao giờ xuất hiện.

**

Việc liên quan đến trợ lý, Tạ Từ cuối cùng cũng nhắc tới, Tô Trật vốn đang mỉm cười lấy canh xương cho cậu, nghe xong nụ cười trên môi nhạt dần.

Tô Trật nói: “A Từ đây là đang nghi ngờ tôi sao? Cậu cho rằng là tôi vô cớ gây rối yêu cầu cô ấy từ chức, sai người tung tin đồn ác ý về trợ lý Lý đúng không?"

Tạ Từ im lặng lắc đầu, dù sao cậu cũng sống cùng với Tô Trật mấy năm nay, đối phương đối với cậu thật sự rất tốt, không giống người sẽ làm ra những việc này, nhưng thỉnh thoảng có một số việc không khỏi khiến cậu nghi ngờ.

Tô Trật dịu giọng lại, đi đến phía sau thanh niên, từ sau lưng ôm lấy cậu, tựa cằm vào một bên vai của Tạ Từ, Tô Trật nói: “A Từ, tôi đổi trợ lý Lý vì tôi đã điều tra qua cô ấy, khi nàng còn học đại học từng nhận được tài trợ từ công ty đối thủ của chúng ta. À Từ, cô ấy rất khả nghi, tôi sợ cậu sẽ quá tin tưởng cô ấy."

"A Từ, tôi chưa bao giờ nghi ngờ cậu sẽ phản bội tôi. Tôi biết cậu rất mệt mỏi, nên muốn giúp đỡ cậu, Diêu Viễn là một trợ lý tốt, tôi chỉ nhờ cậu ấy quan sát và báo cáo lại bệnh dạ dày và chuyện ăn uống của cậu thôi, A Từ, cậu đừng hiểu lầm."

Đối phương lộ ra bộ dáng sắp khóc đến nơi, giọng điệu cũng quá mức đáng thương, làm Tạ Từ không thể mở miệng ra trách hắn câu nào, cuối cùng chỉ thở ra một hơi, vỗ nhẹ vào bàn tay Tô Trật đang ôm trên eo mình.

Tô Trật cùng Tạ Từ rất hiếm khi xảy ra mâu thuẫn, Tô Trật là người rất mẫn cảm đối với cảm xúc của người khác, giỏi nhìn mặt đoán ý, lợi dụng sự mềm lòng của Tạ Từ đối với mình để ngụy trang, thể hiện sự yếu đuối.

Kỳ thật trong lòng hai người đều rõ ràng, đôi khi Tạ Từ cũng biết là Tô Trật cố ý làm vậy, nhưng cậu cho dù là xuất phát từ đạo nghĩa hay tình cảm cũng không thể trách móc nặng lời Tô Trật một câu.

Hơn nữa, trạng thái tinh thần gần đây của Tô Trật không được tốt cho lắm, bác sĩ đã nói với cậu Tô Trật đã mắc phải chứng rối loạn lưỡng cực từ lâu, dạo gần đây những triệu chứng phát bệnh các thêm rõ ràng, tâm trạng thay đổi thất thường, từ trạng thái hưng phấn sang trầm cảm một cách nhanh chóng và xen kẽ.

Tạ Từ chưa bao giờ thấy bộ dáng Tô Trật phát bệnh, Tô Trật rất để ý đến hình tượng của mình trước mặt cậu, cho dù thế nào hắn cũng không muốn Tạ Từ nhìn thấy mình trong bộ dạng chật vật và điên cuồng đó.

Tạ Từ nhẹ nhàng thở dài, Tô Trật buông tay ra khỏi người cậu, đi đến trước mặt Tạ Từ, quý trọng hôn lên môi thanh niên.

Hắn nói: “Tiểu Từ, đừng bao giờ nghi ngờ tôi có được không?”

Ánh mắt hắn khao khát và chân thành đến mức Tạ Từ thậm chí sinh ra cảm giác mình mà từ chối hắn thì quá mức tàn nhẫn ác độc.

Nụ hôn giữa hai người chưa kéo dài được bao lâu thì điện thoại của Tạ Từ vang lên.

Trong nháy mắt, Tô Trật cảm thấy gân xanh trên trán sắp nổi lên, nhưng đối mặt với Tạ Từ, hắn rốt cuộc cố nhịn xuống, nhưng giọng điệu lại có chút không vui, “Là ai vậy, nửa đêm rồi còn quấy rầy người ta?"

Tạ Từ không dấu vết lau lau môi, mở điện thoại ra nghe máy, nở nụ cười xin lỗi với Tô Trật.

Cuộc gọi không bao lâu liền kết thúc, Tạ Từ vừa cúp điện thoại, liền nhanh chóng lấy áo khoác trên giá treo mặc vào, trước khi ra ngoài nhìn Tô Trật nói: “Tiểu Trật, công ty có việc gấp yêu cầu họp, tối nay không cần chờ tôi, đi ngủ sớm một chút.”

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Tô Trật còn chưa kịp lộ ra một nụ cười săn sóc, liền trực tiếp bị chặn hết biểu cảm sau cánh cửa.

Luôn là như vậy, Tô Trật nghĩ.

Hắn lo lắng dùng sức nắm chặt tay, móng tay khảm vào lòng bàn tay, dòng máu thấm ra từng giọt từng giọt chảy xuống mặt đất, nhưng hắn giống như không cảm nhận được chút đau đớn nào, tiếp tục hành vi tự hành hạ bản thân.

Tạ Từ rõ ràng đang ở bên cạnh hắn, nhưng tại sao đối phương luôn giống như một cơn gió, trong khi hắn lại giống như một cái nhà tù lọt gió, hắn tự cho là có thể nhốt đối phương vào, nhưng bất quá chỉ là vọng tưởng mà thôi.

**

Việc hợp tác giữa tập đoàn Chu thị cùng với tập đoàn Tô thị đã hoàn thành viên mãn.

Tạ Từ đại biểu cho Tô thị bắt tay với Chu Diệu Sơn, hai bên hiển nhiên rất hài lòng với vụ hợp tác lần này.

Chu Diệu Sơn chỉnh lại bộ tây trang sọc đen trắng, hôm nay trạng trạng của hắn tốt đến bất ngờ, tuy rằng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, đôi môi mỏng hồng hào, hơi thở lạnh lẽo vô hình quanh người dường như đã biến mất.

Hắn nhếch khóe môi, buông lỏng bàn tay của Tạ Từ ra, giống như vô tình nói: “Vì lần hợp tác này mà Tạ tổng đã mệt mỏi nhiều rồi, không biết tối nay tôi có cơ hội mời Tạ tổng đây cùng đi ăn một bữa hay không?"