Chương 48

Chu Diệu Sơn mặt không biểu cảm nhìn Tô Trật, Tô Trật mỉm cười, nhưng ánh mắt lại tối sầm, chủ động đưa tay ra trước, tựa như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Chu Diệu Sơn nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cũng đưa tay ra.

Vuằ chạm liền tạch ra, trên mặt hai người đều giữ nụ cười giả tạo.

Chu Diệu Sơn chỉnh sửa lại quài áo, ý vị thâm trường nhìn Tô Trật một cái, đối với Tạ Từ gật đầu nói: “Tạ tiên , Tô tiên sinh, tôi còn có chút việc, xin phép được đi trước.”

Người đàn ông cao lớn đi về phía văn phòng của ông chủ cửa hàng, bước chân không nhanh không chậm, nhưng khi nhìn vào hắn lại có thể phát giác được một chút lệ khí.

*

Tạ Từ kết thúc kỳ nghỉ phép sớm, công ty thực sự có quá nhiều việc, với lại công ty của cậu cũng đang trên đà phát triển, vừa đi vào quỹ đạo làm việc, Tạ Từ không yên tâm.

Tô Trật vốn định ngăn cản, nhưng thanh niên hiếm khi nghiêm túc nói với hắn: "Tiểu Trật, cậu vẫn luôn ở bên cạnh khi tôi bị mất trí nhớ, Tô thị là cậu giao phó Tô cho tôi, là sự đảm bảo cho cuộc sống hiện tại của chúng ta, dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể bỏ bê nó được.

Tô Trật cảm động, Tạ Từ cho tới nay cùng hắn nhiều nhất đều là trách nhiệm và sự tin tưởng, hiếm khi nói với hắn về yêu hay thích, lần này lời nói của cậu không còn lạnh lùng như trước đây nữa mà giống như đang an ủi để hắn yên tâm.

Đối phương giống như người chồng đang an ủi vợ của mình, anh đi ra ngoài công tác là vì tương lai của chúng ta, là vì để em có cuộc sống tốt hơn không phải sao?

Tô Trật sao có thể không mềm lòng?

Chỉ đôi lời ngon ngọt của Tạ Từ cũng đủ khiến hắn dơ tay đầu hàng.

Sáng sớm, Tạ Từ ăn bữa sáng xong liền đến công ty, văn phòng của cậu rất sạch sẽ ngăn nắp, nhưng Tạ Từ vẫn cẩn thận phát hiện có một số đồ đạc đã thấy đổi vị trí, trợ lý của cậu là một phụ nữ xinh đẹp, tri thức, tính tình tinh tế tỉ mỉ, trí nhớ cũng rất tốt, có thể nhớ được mọi thói quen của cậu.

Có thể nói, đối phương gần như là vị trợ lý phù hợp nhất với phong cách làm việc của cậu trong mấy năm nay.

Trợ lý biết rõ thói quen của cậu, có chút sai sót nhỏ căn bản không có khả năng mắc phải, chẳng hạn như cậu có thói quen đặt bút lên bàn, đối phương không thể nhét bút vào ống đựng bút.

Nhưng con người không phải là máy móc, đôi khi nhớ sai cũng là chuyện bình thường, mặc dù lần này mắc sai lầm hơi lớn.

Tạ Từ ấn trán, ngồi xuống mở tập văn kiện ra.

Một lúc sau, cửa văn phòng bị đẩy ra, Tạ Từ nói: “Trợ lý Lý, phiền cô đi báo cho bộ phận tuyên truyền chuẩn bị mở họp...."

Cậu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, phát hiện người đối diện căn bản không phải là nữ trợ lý của mình mà là một người đàn ông có gương mặt xa lạ

Người đàn ông cầm cốc cà phê trên tay, cười rất tự nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Tạ tổng, tôi là trợ lý mới được tuyển dụng từ phòng nhân sự, tên Diêu Viễn."

Tạ Từ khẽ cau mày, “Việc thay đổi trợ lý của tôi không phải là vấn đề bộ phận nhân sự có quyền quyết định."

Diêu Viễn đặt cốc cà phê xuống, nhanh chóng lùi lại hai bước, mỉm cười nói: "Tạ tổng, tôi cũng không biết chuyện này là như thế nào, việc giữ tôi lại làm trợ lý là từ cấp trên quyết định."

Tạ Từ dễ dàng hiểu được ý tứ của hắn, đó là quyết định của Tô Trật.

Tuy nói Tô thị do Tạ Từ làm chủ, nhưng quyền lực trong tay Tô Trật cũng không nhỏ, dù sao đối phương cũng là chủ tịch hội đồng quản trị, hai người còn là chồng chồng sắp cưới, việc điều động trợ lý bên cạnh vị hôn phu của mình cũng hết sức bình thường.

Tạ Từ trong lòng kỳ thực có chút không thoải mái, dù sao muốn gặp được một trợ lý thực sự phù hợp với tâm ý của mình như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa đối phương cũng không có làm sai cái gì, thậm chí có thể nói là hình mẫu trợ lý hoàn hảo trong mắt nhiều ông sếp.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn tôn trọng Tô Trật, không nói thêm cái gì nữa, cam chịu để vị trợ lý mới này bên cạnh mình.

Vài ngày sau, Tạ Từ có thể dễ dàng phát hiện ra, vị trợ lý mới này sẽ trong giờ làm việc thường xuyên cầm điện thoại gửi tin nhắn, thậm chí có khi còn gửi tin nhắn thoại.

Tạ Từ mặc dù không muốn quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, nhưng với tư cách là một trợ lý, hành vi như vậy quả thực không thỏa đáng, Tạ Từ vốn định góp ý vài câu, nhưng không ngờ lại vô tình nghe thấy tin nhắn của đối phương, cậu nghe rõ ràng hai chữ “Tô tổng.”

Tạ Từ nhất thời không biết nên nói cái gì, cau mày rời đi.

Cậu thực sự không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng Tô Trật như vậy nói rõ hắn không tin tưởng cậu, thậm chí còn bắt đầu phái người đến nhìn chằm chằm cậu.

Tuy rằng vị trợ lý mới này có chút tránh né, nhưng hiển nhiên cũng không sợ cậu phát hiện ra.

Không chừng đối phương còn cho rằng đây là chuyện tình · thú nhỏ nhỏ của hai người cũng nên.

Trong giờ nghỉ trưa, Tạ Từ khó có được rời khỏi văn phòng đi đến phòng pantry lấy cà phê.

Ở đâu có người ở đó liền có bát quái, Tạ Từ đứng ở ngoài cửa liền nghe được âm thanh truyền tới từ bên trong.

Giọng nói rất lớn, đối phương là một người đàn ông trung niên, lời trong lời ngoài đều là ý bát quái: “Trợ lý Lý kia a, bình thường trông cô ta có vẻ đứng đắn, trí thức, hình như còn có bạn trai rồi. Nghe đâu cô ta bị sa thải vì chủ tịch Tô phát hiện trên tây trang của Tạ tổng có một sợi tóc dài. Chúng ta cũng biết Tạ tổng nổi tiếng cao lãnh cấm dục, mỹ nhân xinh đẹp cỡ nào cũng không thể khiến ngài ấy lùng lay. Chỉ có thể là trợ lý Lý đi chủ động câu · dẫn người khác, không những vậy còn thất bại, bị chủ tịch Tô bắt được, đương nhiên là sẽ bị đuổi đi."

Âm thanh trong phòng càng lúc càng ồn ào, những lời lẽ công kích, chửi rủa vô cùng khó nghe không ngừng chửi vào tai Tạ Từ.