Chương 47

Tạ Từ một bên chờ Tô Trật thử quần áo, một bên mở ra di động, lại là một đống công việc ở công ty.

Tạ Từ với tư cách là giám đốc điều hành Tô thị, hơn nữa bản thân còn đang có một công ty đang trên đà phát triển, cho dù có nghỉ phép, cũng không có thể hoàn toàn không quan tâm tới đống sự vụ cao chồng chất của công ty được.

Cậu còn chưa kịp mở tài liệu ra, đã cảm thấy bầu không khí xung quanh chợt lạnh đi, tiếng bước chân của một người đàn ông dừng lại bên cạnh, vị trí của đối phương chọn khá tốt, không làm người khác cảm thấy khó chịu.

Môi của Chu Diệu Sơn tựa hồ có chút run rẩy, nhưng nhìn kỹ lại, hết thảy đều có vẻ bình thường, hắn nói: "Xin chào, trông cậu có chút quen mắt, có thể cho tôi biết tên của cậu được không?"

Tạ Từ dừng lại, sau đó ngước mắt nhìn người đàn ông, đôi lông mày nhạt của anh ta hơi nhướng lên, mặc dù người đàn ông trước mặt trông rất bình tĩnh, nhưng Tạ Từ vẫn có thể nhìn ra được sự căng thẳng cùng khát vọng ẩn trong mắt đối phương.

Không phải Tạ Từ chưa bao giờ được người khác tiếp cận làm quen, Tô Trật quản cậu rất nghiêm, bản thân Tạ Từ cũng không có quá nhiều hứng thú với mấy chuyện tình tình ái ái, mỹ nhân có xinh đẹp đến mấy đối với cậu cũng không có tác dụng gì.

Theo lời của mấy nhân viên trong công ty, chân ái của Tạ tổng của bọn họ là công ty mới đúng, nếu không phải có Tô tổng người yêu chính thức ở đó thì có khi họ đã cho rằng Tạ Từ đã chấm dứt hồng trần, đoạn tuyệt chuyện tình ái rồi cũng nên.

Tạ Từ chỉ cho rằng nam nhân trước mắt là người bình thường đến bắt chuyện, nhưng nhìn cách ăn mặc của đối phương thân phận chắc chắn không tầm thường, vì thế cậu mỉm cười, khách khí mà xa cách nói: “Tôi họ Tạ, gọi là Tạ Từ, tiên sinh, anh biết tôi sao?"

Sự xa lạ trong ánh mắt của thanh niên thực sự gọi người đau lòng, nếu Tạ Từ trước đây là một thanh niên sống sờ sờ, có máu có thịt, là người dám yêu dám hận thì giờ đây Tạ Từ đã trở nên đao thương bất nhập, tiếu lí tàng đao, hoàn toàn ra dáng một doanh nhân thành đạt trong thương trường.

Cậu khéo léo lại giỏi đưa đẩy, am hiểu sử dụng thủ đoạn, biết cách không dấu vết biểu đạt sự chán ghét cùng cự tuyệt.

Chu Diệu Sơn cảm giác được đầu ngón tay lạnh lẽo, đôi môi tái nhợt đột nhiên cong lên thành một đường cong, hắn dùng đôi mắt đen láy nhìn thanh niên trước mặt, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Cũng không đến mức quen biết, kẻ hèn họ Chu, gọi Chu Diệu Sơn. Gần đây, tập đoàn Chu thị Ninh Nguyên cùng Tô thị có rất nhiều dự án hợp tác, vừa thấy cậu và Tô tổng tới thử đồ cưới. Tôi đoán cậu có lẽ là vị hôn phu được nhiều người nhắc đến kia của Tô tổng, Tạ tiên sinh.”

Người đàn ông nói tiếp: “Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ đến khi nào mới có thể cùng Tạ tổng gặp mặt, không ngờ lại trùng hợp như vậy, có thể gặp nhau ở đây.”

Chu Diệu Sơn ý vị thâm trường nhìn về phía Tạ Từ, lời nói khách khí, nhưng Tạ Từ cũng là người đã lăn lộn ở thương trường nhiều năm, tự nhiên có thể nhìn ra được trong mắt người đàn ông tràn đấy tính xâm lược, như muốn lột sạch cậu ngày tại chỗ vậy.

Tạ Từ cũng không cảm thấy khó chịu trước ánh mắt đối phương, dù sao khi nghe đến hai chữ “Chu thị”, cậu đã biết bản thân không thể khiến đối phương không vui được.

Tạ Từ hiện giờ thân ở địa vị cao, cậu biết mình có dung mạo không tồi, mấy ánh mắt giống Chu Diệu Sơn cũng gặp qua không ít.

Tô thị ở trong tay cậu giống như thanh kiếm sắc bén nhất, chỉ cần cậu còn nắm quyền lực trong tay, tất cả những người thèm muốn cậu đều sẽ không dám làm gì quá phận.

Dù sao với thế đạo này lợi ích vẫn là trên hết, Tạ Từ cũng có đủ thủ đoạn để đối phó với mấy người này.

Tạ Từ mỉm cười đưa tay phải ra: “Thì ra là Chu tiên sinh, thất kính.”

Chu Diệu Sơn nhìn bàn tay xinh đẹp trước mặt, một lúc sau đó mới từ từ nắm lấy nó.

Bàn tay hắn lạnh cực kỳ, dễ khiến người ta liên tưởng đến những xác chết bị đặt trong tủ đông.

Tạ Từ khó chịu cử động tay, nhưng đối phương lại không hề có ý muốn buông ra, ngược lại giống như một con rắn tham luyến nhiệt độ ấm áp của con người. Tạ Từ bị chính tưởng tượng của mình mà cảm thấy nổi da gà.

Cửa phòng thử đồ được mở ra, Tô Trật mặc một bộ tây trang cùng kiểu dáng với Tạ Từ bước ra, trên mặt mang theo ý cười, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc như sắp bước vào lễ đường với người yêu của mình.

Nụ cười trên mặt Tô Trật lập tức cứng lại khi hắn nhìn thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Tạ Từ và Chu Diệu Sơn, thực ra lúc đầu Tô Trật không biết mối quan hệ của Chu Diệu Sơn với Tạ Từ, nhưng Tô Trật là người rất mẫn cảm, hắn đoán có lẽ hôn ước của hai người có lẽ là mối quan hệ hợp tác bí mật đôi bên cùng có lợi, ví dụ như Tạ thị chẳng hạn, nhưng dù sao đây cũng được coi là một nửa tình địch đi.

Chu Diệu Sơn cũng sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt của Tô Trật, trong nháy mắt còn cho rằng mình nhìn thấy Tiết Chí, người mà Tạ Từ từng thích.

Thật sự quá giống, từ lông mày, mũi, cằm, xương gò má gần như giống nhau như đúc.

Đương nhiên vẫn có điểm khác nhau, tỷ như đôi mắt và thân hình.

Lực độ giãy giụa của thanh niên trong lòng bàn tay càng lúc càng mạnh, đối phương hiển nhiên có chút không vui, khẽ cau mày, trong mắt có vẻ thắc mắc và thiếu kiên nhẫn nhìn hắn.

Chu Diệu Sơn nhẹ nhàng buông lỏng tay cậu ra, Tạ Từ cơ hồ ngay lập tức lùi ra sau hai bước, Tô Trật thuận thế nắm lấy tay Tạ Từ, mười ngón tay đan vào nhau, như muốn cảnh cáo và tuyên bố chủ quyền với Chu Diệu Sơn.

Tô Trật ý cười doanh doanh hướng Tạ Từ hỏi: “A Từ, vị này chính là?”

Màn ân ái này ở trong mắt Chu Diệu Sơn cực kỳ chói mắt, bàn tay nắm chặt khẽ run rẩy, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi cố gắng kiềm nén cảm xúc kích động quá mức.

Tạ Từ khẽ cử động bàn tay đang được người bên cạnh nắm chặt nhưng cuối cùng vẫn không buông ra, hắn ôn thanh giới thiệu: “Đây là Chu tổng của tập đoàn Chu thị, gần đây đang hợp tác với Tô thị của chúng ta mấy dự án lớn.

Nói xong, Tạ Từ lễ phép cười với Chu Diệu Sơn nói: "Người này hẳn là anh đã biết, là chủ tịch của tập đoàn Tô thị."