Chương 46

Chỉ có loại cảm giác ấm áp này, mới khiến Tô Trật cảm thấy chân thực, cảm giác hạnh phúc trọn vẹn.

Nhưng giây tiếp theo, hắn có thể cảm nhận được cả người thanh niên đã cứng đờ, Tạ Từ đứng dậy, mỉm cười nói với hắn: "Đã không còn sớm, đi ngủ đi, chúc ngủ ngon Tiểu Trật."

Lại là từ chối.

Tô Trật tuy thất vọng nhưng cũng miễn cưỡng đối phương.

Căn phòng chìm vào bóng tối, Tô Trật có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng hít thở của đối phương đang dần dần trở nên vững vàng.

Hắn biết, A Từ của hắn ngủ rồi.

Tô Trật đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Tạ Từ, đem cả khuôn mặt của hắn vùi vào lưng của cậu.

Đây là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn giống như ở trẻ con.

Ánh trăng yếu ớt xuyên qua khe hở tiến vào bên trong căn phòng ấm áp.

Vào lúc Tô Trật sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy người sắp trở thành chồng của mình nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “A Chí, đừng cùng cậu ấy ở bên nhau.”(ác qué anh Tạ ơi😅)

“······ tớ yêu cậu.”

Cả người Tô Trật hoàn toàn tỉnh táo lại, đương nhiên hắn không cho rằng "A Chí" trong miệng Tạ Từ là mình, mây mù trong mắt không cách nào che đậy, suýt chút nữa rơi vào ma chướng.

Rõ ràng đã quên hết mọi chuyện, rõ ràng sắp đồng ý với lời cầu hôn của hắn, vì cái gì còn mơ về tên đó?

Tưởng tượng đến cảnh cơn ác mộng đó lại tái diễn, khiến Tô Trật cảm thấy vô cùng sợ hãi, sắp đến bên bờ vực của sụp đổ.

>>

Hắn cúi đầu định hôn lên môi thanh niên, ý đồ lấy chút an ủi từ cậu, nhưng hắn biết rất rõ đây chỉ là uống rượu độc giải khát.

Tô Trật cắn đầu lưỡi, toàn thân như muốn nổ tung thành từng mảnh.

Cầu mà không được, yêu mà không có, chẳng khác nào một lời nguyền rủa, giam cầm hắn một cách tàn nhẫn.

Tạ Từ là nguyên tội hắn phạm phải.

**

Ngày hôm sau Tô Trật vẫn dậy sớm như thường lệ để làm bữa sáng cho Tạ Từ, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là trong lúc ăn cơm Tô Trật có chút lo lắng nhắc tới vấn đề mất trí nhớ của Tạ Từ, hắn vẫn luôn đang tìm chuyên gia khoa não nước ngoài, gần đây đã tìm được một người đáng tin cậy, có danh tiếng rất lớn trong nghề, hy vọng Tạ Từ rút ra chút thời gian, đi kiểm tra xem thế nào.

Tạ Từ không có hoài nghi hắn, rốt cuộc chính cậu cũng luôn vì chuyện mất trí nhớ mà bối rối bấy lâu nay.

Hơn nữa, dạo gần đây cậu dường như luôn mơ thấy một ít kí ức trước đây của mình với ‘ Tiểu Trật ’.

Trong mơ “Tô Trật” cùng Tô Trật hiện thực chênh lệch rất lớn, trong mơ cậu đã yêu thầm đối phương rất lâu, nhưng “Tô Trật” tựa hồ chỉ xem cậu là bạn bè, hai người cuối cùng đi đến kết cục đường ai nấy đi.

Tô Trật kỳ thực còn thăm dò hỏi Tạ Từ có nhớ ra cái gì hay không, nhưng Tạ Từ do dự một lát vẫn không nói ra, đây không phải là đó cậu không tin tưởng Tô Trật, mà là bởi vì một loại trực giác kỳ quái khó tả.

Tạ Từ cũng không quá coi trọng chuyện về giấc mơ, nhưng mỗi ngày đều mơ thấy cùng một giấc mơ khiến cậu vô cùng khó chịu, Tạ Từ đành phải tạm dừng công việc mấy ngày, tập trung tu dưỡng mấy ngày.

Tận dụng mấy ngày rảnh rỗi này, Tô Trật lấy cớ đi mua sắm dẫn Tạ Từ đi cửa hàng tây trang để thử chọn trang phục cho hôn lễ.

Việc làm ăn của tiệm rất tốt, có thể mở cửa ở trung tâm thành phố S đương nhiên không phải hạng tầm thường, ông chủ cũng rất có năng lực, nhìn đơn hàng mỗi năm đều khiến người đỏ mắt ghen tị.

Đối với đi thử đồ cưới, thái độ Tạ Từ khá thờ ơ, Tô Trật thì ngược lại cực kỳ hào hứng vui vẻ.

Nhìn hai người đi chung với nhau, căn bản không thể nhận ra là một cặp đôi đang yêu nhau còn sắp kết hôn, người không biết có khi còn tưởng rằng là ban bè rủ nhau tới xem mua sắm.

Trên thế giới này luôn có vô số sự trùng hợp, mà nhân sinh đời người thực chất là một kịch bản được biên soạn bởi sự trùng hợp.

Vai ác sớm hay muộn cùng sẽ cùng vai chính tương ngộ.

Chiếc ô tô màu đen đỗ ở trước cửa hàng tây trang, người xuống xe là Chu Diệu Sơn.

Mấy năm nay Chu thị vẫn luôn phát triển lớn mạnh ở khu vực phía nam, Chu Diệu Sơn gần như đã đi khắp trung bộ và phương nam, nhưng chưa từng nhận được chút tin tức gì từ Tạ Từ.

Hắn chưa bao giờ bỏ cuộc việc tìm kiếm Tạ Từ, lần này hắn đến thành phố S với ý định tiến vào thị trường phía Bắc và mở đường dây tin tức.

Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen, văn nhã và trang trọng, thắt cà vạt màu đen, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo, người sống chớ lại gần.

Hắn đang đứng bên ngoài tủ kính pha lê, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào người thanh niên trong cửa hàng đang chỉnh lại cà vạt với vẻ mặt cau có.

Đối phương lúc này mặc một bộ tây trang màu trắng bó sát, đường nét gương mặt cậu cũng không thấy đổi gì nhiều, vẫn là bộ dáng hào hoa phong nhã khiến người không thể rời mắt, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là trên người đối phương đã không còn cảm giác chán chường, tuyệt vọng như trước đây nữa.

Tỉ lệ cơ thể của Tạ Từ vô cùng hoàn mỹ, đứng đó giống như cái móc treo đồ vậy, mấy nhân viên trong cửa hàng đều đỏ mặt lén nhìn, trên tay còn cầm một bộ đồ màu xám khác, tay còn lại thì chậm rãi sửa sang lại một số nếp nhăn trên người.

Cậu không còn là kẻ tội nghiệp ăn nhờ ở đậu, không còn là thiếu niên đáng thương nơi chốn bị người bắt nạt.

Tạ Từ bây giờ khí chất ưu việt, mỗi lời nói ra đều khiến người ta cảm thấy thoải mái, đó là hơi thở của thượng vị giả khiến người không thể chối từ.

Lúc này cậu đang soi gương, thanh niên bên cạnh thân mật tự nhiên giúp cậu chỉnh lại cổ áo, cuối cùng Tạ Từ không biết nói gì với thanh niên bên cạnh, đối phương cũng ngoan ngoãn chọn một bộ đồ tây trang đi vào phòng thử đồ.

Mu bàn tay trắng bệch của Chu Diệu Sơn lúc này mới buông lỏng, sắc mặt kỳ quái của hắn khiến cho rất nhiều khách hàng trong tiệm đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, người trợ lý phía sau Chu Diệu Sơn không dám nói lời nào, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc của thanh niên đang thử đồ trong cửa hàng, nét mặt anh ta có chút hãi hùng khϊếp vía.

Những người khác không biết, nhưng trợ lý vừa liếc mắt một cái liền nhận ra, thanh niên đang thử quần áo trong cửa hàng không phải là Tạ Từ vị hôn phu đã mất tích mấy năm trước của Chu tổng hay sao?

Khi Tạ Từ bị bắt cóc, ông chủ của hắn gần như phát điên, đốt cháy ngôi nhà cũ Chu gia, bộ dáng điên cuồng đó trong đầu hắn còn nhớ như in.

Ngày đó, Chu Diệu Sơn nào còn dáng vẻ ổn trọng lãnh đạm thường ngày, đôi mắt đỏ ngầu hung ác, so với dã thú không có nhân tính còn đáng sợ hơn.

Một đôi bàn tay trắng bệch đẩy cửa tiệm ra, có lẽ là do khí chất trên người Chu Diệu Sơn quá mức lạnh lùng âm u, mấy nhân viên trong cửa hàng đều không dám bước tới, ngay cả cười cũng khó khăn.

Tạ Từ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu một tay nới lỏng cà vạt, cảm thấy hô hấp dễ dàng hơn một chút.

Ánh mắt cậu quét qua phòng thử đồ, bất ngờ dừng lại trước một người đàn ông mặc vest đen đang đứng cách đó không xa, sắc mặt tái nhợt như xác chết.

Có chút quen mắt, nhưng không nhận ra.

Tạ Từ bình tĩnh thu hồi tầm mắt, đặt bộ đồ trong tay lên ghế.

Điều cậu không biết là chỉ một ánh mắt xa lạ như vậy đã khiến trái tim người đàn ông sóng to gió lớn thế nào.