Chương 44

Sau khi hai người dọn về ở cùng nhau cũng không ngủ chung phòng, Tạ Từ đối với vấn đề này cũng thở phào một hơi.

Ngoại trừ thỉnh thoảng nắm tay và ôm cậu, Tô Trật cũng không có quá nhiều hành động thân mật quá mức.

Tạ Từ cảm thấy có lẽ mình là người khá cổ hũ trong chuyện tình cảm.

Sau khi cuộc sống trở lại bình thường, Tô Trật phải tăng ca làm thêm giờ để phê duyệt văn kiện đã được tích lũy mấy ngày qua, dù sao với tư cách là chủ tịch một xí nghiệp lớn, lượng công việc phải làm thật sự quá lớn, Tạ Từ thường xuyên thấy thư phòng sáng đèn cả đêm.

Sức khỏe Tạ Từ gần như đã bình phục hoàn toàn, ngày nào ở nhà cũng nhàm chán, sau khi vô tình trợ giúp Tô Trật giải quyết một lỗ hổng quan trọng trong kế hoạch của công ty, Tô Trật đã chính thức

mang theo Tạ Từ vào Tô thị.

Kỳ thực lúc đầu Tạ Từ cũng không muốn đi cho lắm, dù sao Tô thị cũng là công ty của bạn trai cậu, cứ như vậy đi cửa sau tất nhiên sẽ có người bất mãn, nhưng Tô Trật thực sự rất biết cách thuyết phục, còn rất dính người nên Tạ Từ đành phải thỏa hiệp.

Yêu cầu duy nhất là phải bắt đầu từ vị trí nhân viên bình thường, cho dù Tạ Từ có mất trí nhớ thì vẫn là người rất nguyên tắc.

Khi mới vào công ty, làm một số công việc văn thư, thực ra công việc này khá đơn giản, mọi việc Tạ Từ đều hạ bút thành văn, thậm chí thỉnh thoảng cậu còn phát ngốc suy nghĩ, suy đoán trước đây mình rốt cuộc là người như thế nào.

Tô Trật nói cậu là một cô nhi không cha không mẹ, hai người đều là cựu sinh viên đại học S, còn bạn cùng phòng. Tạ Từ cậu khi còn đi học cũng được coi là nhân vật phong vân của trường, trong ba năm học mối quan hệ của hai người rất thân thiết, chưa bao giờ tách khỏi nhau.

Nói chung, việc họ ở bên nhau là chuyện nước chảy thành sông.

Nhưng đôi khi Tạ Từ cẩn thận suy nghĩ lại, cậu luôn cảm thấy những gì Tô Trật kể về đoạn quá khứ này của mình dường như còn thiếu thiếu cái gì đó.

Tạ Từ không phải là người để tâm vào chuyện vụn vặt, ít nhất hiện tại không phải.

Cậu nghĩ, cuộc đời của trừ bỏ sự vắng mặt của cha mẹ cùng tuổi thơ hạnh phúc ra thì có thể nói là hoàn mỹ.

Cậu có tri thức phong phú, có sở thích riêng, có năng lực kiếm tiền và một người bạn trai hết mực yêu thương.

Vậy là đủ rồi.

**

Thời gian trôi qua rất nhanh, hai năm đã trôi qua, vị trí của Tạ Từ trong Tô thị càng ngày càng cao, hình thức ở chung giữa cậu và Tô Trật cũng hòa hợp tự nhiên hơn, tuy hành động tiếp xúc thân mật vẫn chỉ dừng lại ở việc nắm tay và ôm, hoặc là thỉnh thoảng cùng Tô Trật hôn trộm.

Du͙© vọиɠ cá nhân của Tạ Từ rất thấp, cậu thích công việc, thường xuyên vùi đầu làm việc đến tận nửa đêm, Tô Trật có khuyên thế nào cũng không có tác dụng.

Tạ Từ vì Tô thị đã giải quyết nhiều dự án lớn, danh tiếng của cậu ngày càng cao, địa vị chỉ đứng sau Tô Trật, thậm chí còn có xu thế trở thành người đứng đầu.

Thông thường, ngay cả những cặp tình nhân có mối quan hệ tốt nhất, nhưng khi người còn lại có thể đe dọa lời ích của mình cũng có thể trở mặt thành kẻ thù, còn Tô Trật không những không cảnh giác với Tạ Từ mà còn muốn giao lại toàn bộ cổ phần trong tay mình cho cậu.

So với việc đi làm thì hắn thích trở thành một ông chồng nội trợ hơn. Mỗi ngày ba bữa , vui vui vẻ vẻ đi đưa cơm cho Tạ Từ.

Vì vậy, tất cả nhân viên Tô thị đều biết Tô tổng của bọn họ rất yêu bạn trai mình, dự kiến

hai người sẽ sớm kết hôn.

Nhưng không ngờ tới chính là, Tạ Từ đột nhiên nói với Tô Trật, cậu muốn tự mình ra ngoài và mở một công ty mới.

Lý do Tạ Từ đưa ra là dù hai người có là tình nhân thì vấn đề tiền bạc và quyền lực vẫn là thứ rất quan trọng, tốt nhất là nên tách ra.

Tô Trật ngược lại không muốn, hắn phải thuyết phục mãi Tạ Từ mới chịu bỏ suy nghĩ đó, tuy nhiên, Tạ Từ vẫn tự mình mở một công ty mới, hơn nữa còn đang phát triển không ngừng.

Vì vậy thời gian Tạ Từ về nhà càng muộn hơn, Tô Trật đôi khi còn cảm thấy Tạ Từ có người khác ở bên ngoài.

Nhưng hắn cũng hiểu rất rõ phẩm tính của thanh niên, Tạ Từ không phải là người bội tình bạc nghĩa.

Nhưng hai người đã ở bên nhau gần ba bốn năm, vẫn chưa thể tiếp xúc thân thể sâu hơn, Tô Trật rốt cuộc là có chút không cam lòng.

Tạ Từ khoảng một giờ sáng trở về, mệt mỏi mở cửa, đèn phòng khách đã tắt, cậu tùy ý sờ soạng hai cái, bật công tắc lên.

Ánh sáng ấm áp tràn xuống, với một tiếng cạch, cánh cửa phòng ngủ chính bị mở ra.

Tô Trật mặc một chiếc áo sơ mi trắng voan mỏng, một chiếc quần đùi bó sát che nửa mông, thoạt nhìn qua giống như phần thân dưới không mặc gì.

Da thịt hắn trắng nõn, dung mạo hắn trời sinh non mịn, tinh xảo, lúc này mặc áo sơ mi trắng lụa mỏng dính, xuyên thấu như có như không, vừa đơn thuần lại quyến rũ, tạo cảm giác tương phản mạnh liệt lại khiến người say mê.

“A Từ, cậu về rồi.”

Tạ Từ cúi xuống đổi giày, cả người căng thẳng, đôi mắt đen láy của Tô Trật lập tức dán vào người cậu, chưa từng rời đi.

Sau khi Tạ Từ cởi giày ra, cậu mở tủ giày, nhưng không thấy dép lê.

Cậu chưa kịp nói gì thì Tô Trật đã lấy một đôi dép từ ban công đi vào, đặt trên mặt đất.

“Hôm nay giày ở nhà đều đem ra phơi nắng hết, tôi quên lấy cho cậu."

Tạ Từ vốn định tự mình đeo vào, nhưng Tô Trật lại nửa quỳ trên đất, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân cậu, giúp cậu đeo vào.

Tạ Từ cau mày nhìn hắn, nắm chặt bao công văn trong tay: “Tiểu Trật, cậu không cần phải như vậy."

Tô Trật cười nói: "Không sao đâu, cậu đã mệt mỏi cả một ngày rồi, giúp được thì giúp thôi."

Hắn nắm tay Tạ Từ, không để ý đến sự vùng vẫy trong tiềm thức của đối phương, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấm áp của thanh niên.

Tạ Từ không có cách nào rút lui, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Tô Trật gắt gao ôm chặt lấy eo cậu, nhưng khi nhìn thấy sợi tóc của phụ nữ rơi trên vai của thanh niên, ánh mắt hắn trong nháy mắt trở nên âm trầm.