Chương 43

Sáng sớm, một thanh niên mặc áo khoác thể thao màu trắng bước vào bệnh viện, hai tay xách hai túi bữa sáng đi vào hành lang của khu điều trị.

Một bà lão nhìn thấy mồ hôi mỏng trên trán thanh niên, lập tức mỉm cười nói: "Chào buổi sáng tiểu tử, hôm nay đã chuẩn bị món gì cho bạn trai nhỏ của cháu vậy?"

Tô Trật lập tức cười nói: "Chào bà ạ, buổi sáng tốt lành, hôm nay không có thời gian nên đành nấu tạm bánh mì sandwich ăn cùng với súp hoành thánh gà."

Bà cụ mỉm cười nói: “Bạn trai nhỏ của cháu thật là may mắn, khi nào hai đứa mới định kết hôn đây?”

Tô Trật mím môi cười nói: "Chắc là một khoảng thời gian nữa."

Bà cụ nói: “Vậy trước chúc cho hai người sớm được về chung mô ịt nhà.”

Tô Trật cong môi: “Cháu cảm ơn.”

Lúc Tô Trật mở cửa ra, Tạ Từ vẫn đang nửa ngồi nửa rúc trong chăn, hắn tay chân nhẹ nhàng đặt bữa sáng lên cái bàn cạnh giường ngủ, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Cuối cùng hắn cũng có thể lại một lần nữa nhìn thấy thanh niên không chút phòng bị nằm trước mặt hắn như thế này.

Trong mắt Tô Trật lộ ra chút mê luyến, ánh mắt nhìn Tạ Từ mơ hồ có chút khác biệt so với trước đây.

Bây giờ hắn là bạn trai của A Từ, có thể quang minh chính đại nhìn cậu, hôn cậu, yêu cậu.

Thanh niên đang ngủ trên giường dường như cảm nhận được ánh mắt đầy tính xâm lược của đối phương, hàng lông mi dài khẽ run rẩy, chậm rãi mở mắt.

Lúc này, Tạ Từ ở trong mắt Tô Trật là một bé thỏ thuần khiết đáng yêu, nanh vuốt sắc nhọn của cậu sau khi mất đi trí nhớ hoàn toàn thu lại để lộ ra lớp đệm thịt mềm mại chọc người ngứa ngáy.

Tô Trật nhịn không được cúi đầu muốn hôn lên đôi môi hồng hào của thiếu niên.

Nhưng Tạ Từ lại nhẹ nhàng né tránh, cậu tựa như như vô tình quay đầu, trùng hợp tránh đi nụ hôn ấm áp đặc biệt giữa hai người yêu nhau.

Tô Trật chú ý tới hành động né tránh theo tiềm thức của thanh niên, nhưng cũng không nói gì, cười khổ vuốt ve mái tóc mềm mại của Tạ Từ nói: “Không sao đâu, A Từ, cậu vừa mới tỉnh lại không lâu, có lẽ còn chưa thích ứng được với tôi, thật xin lỗi, tôi không nên vội vàng như vậy."

“Chúng ta ăn bữa sáng trước đi, chắc chắn cậu sẽ thích, tôi đã nhờ nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho cậu đó."

Tạ Từ ánh mắt khẽ động, tầm mắt dừng lại ở đầu ngón tay ửng đỏ của Tô Trật, cậu nhớ đến bà lão mà mình đã gặp lúc ra ngoài lấy nước vào tối hôm qua, bà cười ha hả nói với cậu rằng bạn trai cậu mỗi ngày đều sẽ tự mình vào bếp chuẩn bị ba bữa ăn cho cậu, lúc mới đầu còn vụng về đến mức để tay bị bỏng nổi mụn nước.

Nói không áy náy là nói dối, thậm chí bởi vì đối phương đối với mình quá mức ngoan ngoãn phục tùng khiến Tạ Từ ngẫu nhiên sinh ra ý nghĩ cứ như vậy kết hôn cũng không phải không thể.

Suy cho cùng thì Tô Trật tốt như vậy, bọn họ vừa quen nhau không lâu thì cậu bị mất trí nhớ, nếu cậu không xảy ra tai nạn thì có lẽ bây giờ hai người bây giờ đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, ngọt ngọt ngào ngào.

Tất cả đều là lỗi của cậu, đi mua có cốc cà phê mà cũng để bị xe tông nữa.

Tạ Từ im lặng cúi đầu, ngoan ngoãn mở miệng, ăn hoành thánh do Tô Chí đút, ấm nóng, hương vị vừa phải, cũng không biết đối phương đã phải luyện tập bao lâu mới nấu ra được như vậy.

Hai người lặng lẽ ăn xong bữa sáng, Tạ Từ do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, A Trật.”

Tô Trật hiểu ý của cậu, chỉ cười, xoa đầu thiếu niên nói: "Không sao đâu, A Từ, không phải lỗi của cậu."

Vừa nói, giọng điệu của hắn hơi dừng lại, sau đó lơ đãng nói: "Nhưng A Từ, ngươi từ trước đến nay đều không gọi tôi là A Trật ···”

Tô Trật có chút xấu hổ nói: “Nếu so ra tôi còn nhỏ hơn cậu nửa tuổi, cậu trước kia đều gọi tôi là Tiểu Trật.”

Tạ Từ nhìn sắc mặt của hắn, trong lúc nhất thời không khỏi sửng sốt, cậu luôn cảm thấy với gương mặt này của Tô Trật gọi ‘ A Trật ’có vẻ có lý hơn chút.

Nhưng Tô Trật đã nói như vậy, cậu tự nhiên sẽ thuận theo đối phương.

Tạ Từ ngoan ngoãn nói: “Vậy cứ như trước đây gọi cậu là Tiểu Trật đi."

Nụ cười của Tô Trật càng thêm xán lạn.

**

Tạ Từ rất nhanh liền có thể xuất viện, bác sĩ gọi hai người tới dặn dò chú ý tới cục máu bầm sau đầu Tạ Từ một chút, chỉ cần không bị va chạm sẽ không ảnh hưởng.

Tô Trật vội vàng đồng ý, sau đó bận trước bận sau giúp Tạ Từ dọn đồ đạc, thực ra đều là những vật dụng nhỏ, như cốc đôi, dây chuyền đôi, ga trải giường đôi, v.v. Không đáng giá bao nhiêu nhưng Tô Trật vẫn nhất quyết muốn dọn đi.

Tạ Từ muốn giúp hắn thu dọn nhưng Tô Trật từ chối, đối phương cũng không cho tài xế động vào đồ vật, toàn bộ quá trình vận chuyển chỉ có một mình Tô Trậ thực hiện.

Hắn cũng không cảm thấy mệt, thậm chí còn có vẻ rất thích thú.

Chiếc xe hơi màu trắng dừng lại trước một căn nhà gỗ mang phong cách cổ điển, xinh đẹp và tinh mĩ, Tạ Từ đi theo Tô Trật đi vào.

Tạ Từ chỉ mơ hồ nhìn thấy trên TV, thân phận của Tô Trật cũng không hề đơn giản, nghiêm túc mà nói, đối phương hẳn là một phú nhị đại tiêu chuẩn, là con cháu thế gia.

Điểm khác biệt duy nhất giữa Tô Trật cùng những phú nhị đại khác là cả cha mẹ hắn đều đã qua đời do tai nạn xe cộ.

Cách bài trí, bố cục trong căn nhà gỗ không ngờ lại rất phù hợp với tâm ý của Tạ Từ, bể cá pha lê xinh đẹp, những mô hình diễn viên hí kịch, máy ảnh giá trị liên thành cùng vô số cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề trren giá sách, mọi thứ dường như đều được bày biện theo mong muốn của Tạ Từ.

Vì thế Tạ Từ càng thêm tin tưởng lời của Tô Trật hơn.