Chương 41

Chu Diệu Sơn không phải là người giỏi nhẫn nhịn, nhưng đối với ánh mặt lạnh lùng chế nhạo của Tạ Từ lại lại luôn nhượng bộ.

Hắn tặng cho Tạ Từ nhiều kinh kịch và thơ ca quý hiếm, biết thanh niên trước kia rất thích trà, liền tìm các loại trà trân quý cùng những bộ ấm trà đắt tiền tặng cho cậu.

Tạ Từ hoàn toàn không để ý tới hắn, đồ đạc nhânn xong cậu đều đem đập nát, tất cả cho vào túi rác rồi ném đi trước mặt Chu Diệu Sơn.

Chu Diệu Sơn lúc ban đầu sắc mặt còn đen như đít nồi, nhưng về sau mặt còn chẳng thèm đổi sắc, thậm chí còn cho người ta cảm giác ngươi muốn đập bao nhiêu thì ta sẽ mua cho ngươi đập bấy nhiêu.

Tạ Từ chỉ cảm thấy hắn mặt dày, vô sỉ, không biết xấu hổ, đơn giản lười cãi cọ với hắn.

Hai người rõ ràng là sống chung dưới một mái nhà nhưng lại như người lạ.

Một ngày rất nhanh liền trôi qua, ngày hôm sau, Tạ Từ nhận được cuộc điện thoại hiếm hoi từ cha Tạ.

Ý của đối phương đại khái là cậu dù sao cũng là người thừa kế của Tạ gia, cho dù có đính hôn với Chu Diệu Sơn thì nhiều sự vụ cần xử lý vẫn phải qua tay cậu, gần đây có một vài dự án lớn, đều cần Tạ Từ tới xem xét một phen.

Cha Tạ là người coi trọng quyền lực, ý tứ của những lời này không khác gì chuyển giao quyền lực cho cậu.

Tạ Từ lật qua danh sách dự án, trong mắt hiện lên vẻ "quả nhiên là thế".

Người cha tốt này của cậu sao có chuyện đột nhiên tốt như thế? Ông ta trước nay là kiểu người không có lợi thì không dậy sớm, mấy dự án lớn của Tạ thị hầu như đều có sự gọp mặt của Chu thị, không thì cũng là cùng Chu thị hợp tác.

Liên tưởng tới hành vi quái đản lấy lòng cậu của Chu Diệu Sơn mấy bữa nay, hẳn là hắn đã từ bỏ rất nhiều lợi ích trong những dự án này, đồng thời đưa ra một ít yêu cầu đối với cha Tạ.

Tỷ như giao một phần quyền lực cho Tạ Từ.

Chuyện tốt như vậy cha Tạ sao có thể không đồng ý, dù sao trong mắt ông, Tạ Từ là một đứa trẻ được ông ta dạy dỗ từ khi còn bé, là một cỗ máy mà ông dày công chế tạo vì gia tộc làm việc, hai chữ Tạ gia đã khắc sâu vào xương tủy của Tạ Từ.

Lời của cha Tạ lọt vào tai Tạ Từ nghe vô cùng hài hước, ông đã giống như trở thành một người cha chân chính, dặn dò cậu chú ý đến các chi tiết của dự án, làm như thế nào không bị người khác dắt mũi, cách nắm giữ quyền chủ động.

Tạ Từ ngoài miệng bình đạm đồng ý, nhưng ngón tay lại cầm bút lại siết chặt, đôi mắt xinh đẹp như bị mây đen bao phủ.

Ông ta dường như đã quên mất một điều con người ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Trước đây khi còn nhỏ, Tạ Từ luôn nghĩ rằng mình đang gánh trên vai sự kỳ vọng của cha mẹ, không dám buông lỏng, luôn cẩn thận thực hiện mệnh lệnh của cha Tạ. Suy cho cùng vẫn là khao khát cái gọi là tình thương gia đình.

Vậy khi thanh niên không còn hy vọng, thời điểm biết bản thân đã hoàn toàn bị từ bỏ, còn có thể đối với Tạ gia khăng khăng một mực sao?

Tạ Từ hận không không thể đem ‘ xí nghiệp gia tộc ’ đã trói buộc mình nửa đời người hoàn toàn phá hủy, để cha Tạ người coi nó như tâm huyết mà hủy hoại cuộc đời cậu phải hối hận cả đời.

Dưới bề mặt yên bình của ngày tháng ẩn giấu sóng gió mãnh liệt.

Tòa tháp cao Tạ gia cũng bắt đầu lung lay sắp đổ.



Suy cho cùng, nơi này chỉ là thế giới của một vi diện nhỏ, tương đối mà nói, trong kịch bản của Tạ Từ, khi nhân vật phản diện Chu Diệu Sơn không còn tiếp tục thực hiện hành vi phản diện nữa, để duy trì sự cân bằng, có thể sẽ xuất hiện những bia đỡ đạn khác thay thế hắn.

Tạ Từ bị bắt cóc ở một quán cà phê ven đường sau giờ làm việc.

Trong khoảnh khắc trước khi miệng và mũi bị bao phủ bởi thuốc mê, cậu cắn mạnh vào cổ tay người đàn ông, Tạ Từ có thể cảm nhận được mùi rỉ sét lan ra giữa môi và răng mình, cánh tay của người đàn ông kia cũng không cường tráng mà ngược lại cho người ta có cảm giác tinh tế gầy yếu.

Cậu vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp, Tạ Từ biết người có sức lực có thể áp chế mình như vậy tuyệt đối không phải là phụ nữ.

Tầm mắt cuối cùng của Tạ Từ dán chặt vào chiếc ô tô màu đen ở ngoài quán cà phê, trong lòng không có chút hoảng loạn hay sợ hãi nào.

Giống như cậu đã chờ đợi cái chết từ lâu.

*

Chuyện Tạ Từ mất tích rất nhanh bị phát hiện.

Chu Diệu Sơn thiếu chút nữa đã đem thành phố B lật tung lên tìm người, điều tra toàn bộ camera giám sát, tình cờ có một số camera giám sát gần đây bị hỏng chưa được sửa chữa, khoảng cách lại rải rác, Chu Diệu Sơn không xác định được rốt cuộc là Tạ Từ bị bắt đi ở đâu.

Bộ tây trang trên người người đàn ông có chút nhăn nheo, sắc mặt tái nhợt xanh xao, đôi mắt đen không cảm xúc, tối tăm đáng sợ.

Chu Diệu Sơn đã ba bốn ngày không chợp mắt, hắn rất ít khi nằm mơ, nhưng hiện tại mỗi khi nhắm mắt lại, đều là hình ảnh đôi mắt tràn ngập căm hận của thiếu niên.

Bàn tay của người đàn ông vô thức siết chặt cà vạt trên cổ, hắn khắc chế bản thân để duy trì tư thế nghiêm chỉnh, như thể cách này có thể đảm bảo rằng sự bình tĩnh và lý trí của hắn.

Hắn mở lại bảng giao diện nhân vật phản diện của mình, tiến vào hệ thống thương thành thử mua một đạo cụ định vị.

Cây thánh giá lớn màu đỏ lại xuất hiện trước mặt hắn, kèm theo đó là một chiếc màn hình số liệu bật lên.

"Kính gửi nhân viên cục phản diện số hiệu 0101, do hạn chế của tiểu thế giới, số tích phân ngài có thể sử dụng ở thế giới này là 500.020 điểm, ngài đã sử dụng 450.000 điểm. Giá của máy định vị này đã vượt qua mức tích phân cho phép nên ngài không thể mua được."

Chu Diệu Sơn dùng ngón tay ấn lên huyệt thái dương, trong mắt che kín tơ máu đỏ thẫm.

"Không thể sử dụng phần tích phân có thể sử dùng ở thế giới sau sao?"

Cửa sổ số liệu bật lên với ánh sáng xanh mờ nhạt, như thể đang đáp lại câu hỏi của hắn.

“Ngài phải ràng buộc với hệ thống thì mới có thể ứng trước số tích phân có thể sử dụng ở thế giới sau, mở ra toàn diện hệ thống thương thành.”

Những lời này này lơ lửng trong không trung, ước chừng 50 giây sau, cửa sổ máy móc chậm rãi biến mất trong không khí.

Chu Diệu Sơn không ngừng nhấn nút tìm kiếm hệ thống, đợi rất lâu nhưng vẫn không tìm được hệ thống phù hợp.

Kỳ thực theo lý mà nói thì điều này không thể nào xảy ra, dù sao Chu Diệu Sơn cũng là nhân viên lâu năm của bộ phản diện, tích phân cực cao, xếp hạng đứng đầu, hẳn là các hệ thống phải tới đang tranh giành hắn mới đúng.

Nhưng sự thật là không có hệ thống nào chịu chấp nhận hắn.

Chu Diệu Sơn cắn răng chờ mấy ngày, nhưng vẫn không có tin tức gì, chỉ có thể tạm gác sang một bên.