Chương 40

Từ cửa quán bar truyền đến tiếng bước chân, âm thanh càng lúc càng gần rồi dừng lại trước bàn của Tạ Từ.

Đó là Chu Diệu Sơn, trên người hắn mặc một bộ tây trang màu xám thường ngày, trông rất lịch sự.

Vẻ mặt đối phương vẫn như thường, giữa mày có chút lạnh lùng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tạ Từ, cũng không biết hắn có nghe thấy câu hỏi của chàng trai tóc xoăn kia hay không.

Đám thanh niên thu lại nụ cười trên khuôn mặt, cả đám hai mắt nhìn nhau, tính toán chuồn đi.

Tạ Từ hơi nhướng mày, những người khác không muốn nghe, cậu càng muốn nói: “Đương nhiên không phải.”

Hắn vừa nói vừa có chút buồn cười, liếc nhìn Chu Diệu Sơn với đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh nói với mấy người: “Mấy cậu hẳn cũng biết tôi đã yêu thầm Tiết Chí nhiều năm, sao có thể dễ dàng buông bỏ được."

"Hơn nữa, cho dù tôi kết hôn với Chu tổng, cũng chỉ là liên hôn thương nghiệp, lấy đâu ra tình yêu đây?"

Chu Diệu Sơn không nói một lời, sắc mặt có chút khó coi, hắn biết Tạ Từ là đang cố tình nói cho hắn nghe.

Tạ Từ sau khi nói xong toàn trường đều rơi vào im lặng, mấy thanh niên càng không dám nói lời nào, chỉ hận không thể mọc cánh bay ra khỏi nơi này.

Tạ Từ cầm lấy ly rượu, chậm rãi nhấp một ngụm, cậu không hề bị khí thế của Chu Diệu Sơn chèn ép, mà ngược lại còn toát ra cảm giác kiêu ngạo bất cần.

Tạ Từ cười cười nói: "Tức giận rồi sao? Vậy anh muốn trừng phạt tôi thế nào đây?"

Dù sao cậu cũng không có bạn bè, không có gia đình, càng không thể ở bên Tiết Chí, cậu chẳng còn thứ gì cả, vì vậy cũng không ai uy hiệp được cậu nữa.

Đám người ở đây đều rõ ràng phát hiện, hai người giằng co, Chu Diệu Sơn lại là người thỏa hiệp trước.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt lãnh đạm xoa xoa huyệt thái dương, trên tay cầm một bao văn kiện, hiển nhiên là hắn đã chạy đến đây ngay sau khi kết thúc công việc.

Sắc mặt hắn không tốt, nhưng đối xử với Tạ Từ vẫn ôn như cũ: “Tiểu Từ, đã mười một giờ tối rồi, có ra ngoài chơi cũng nên chú ý thời gian, bây giờ đã muộn rồi, tôi đón em về nhà."

Tạ Từ đầu ngón tay hơi cong lại, ánh mắt có chút lạnh lùng, tựa như đang giễu cợt.

Chu Diệu Sơn rũ mắt, giọng nói có chút khàn khàn: "Ý của tôi là sẽ không sai người đi theo em nữa, nhưng Tiểu Từ, em dù sao cũng phải khiến tôi yên tâm chứ."

Tạ Từ căn bản không muốn phản ứng với hắn, cậu chỉ cảm thấy Chu Diệu Sơn buồn cười đến cực điểm, đối phương quả thực rất giỏi diễn kịch, bộ dáng thâm tình đúng là không nhìn ra chút sơ hở nào.

Nói cái gì mà không theo dõi cậu, không ép buộc cậu, tất cả đều là dối trá.

Nhìn xem, chẳng phải hắn lại như âm hồn bất tán xuất hiện ở đây sao?

Chu Diệu Sơn cũng được coi là đại nhân vật ở thành phố B, hắn vừa xuất hiện đã thu hút vô số sự chú ý từ đám người, những ánh mắt tò mò dán chặt lên người Tạ Từ, khiến sau lưng cậu như bị kim chích.

Tạ Từ đứng lên, khuôn mặt như ngọc khó có được thấy chút không kiên nhẫn, sau khi chào hỏi mấy người bạn, thanh niên đi ngang qua Chu Diệu Sơn như người vô hình, lập tức đi bước.

Chu Diệu Sơn nhìn bóng lưng của thanh niên dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, khiến người ta có ảo giác sắp biến mất.

Hắn nhéo ngón tay mình, trên gương mặt tái nhợt có loại ảo giác xám xịt chết chóc.

Hai người lần lượt trở về nhà cũ Chu gia, Tạ Từ không muốn ngồi xe của hắn thế là cậu tự mình bắt taxi.

Chu Diệu Sơn ngồi trong xe, châm điếu thuốc, tùy ý để tàn thuốc nóng cháy rơi vào tay.

Khi trở về nhà cũ, Tạ Từ nhìn thấy đồ ăn nóng hổi trên bàn và Chu Diệu Sơn đang ngồi ngay ngắn ở bàn ăn chờ cậu.

Tạ Từ dừng lại một chút, coi như không nhìn thấy hắn, vẻ mặt bình tĩnh đi lên lầu.

Một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cổ tay cậu, Chu Diệu Sơn nói: "Quản gia đặc biệt hâm nóng lại đồ ăn cho em, buổi tối uống nhiều rượu như vậy dạ dày sẽ khó chịu, em ăn chút gì đi."

Giọng nói của hắn càng nghẹn ngào, khuôn mặt tái nhợt lại lộ ra hai mảng đỏ nhạt.

Chắc là bị cảm rồi.

Tạ Từ gỡ ngón tay của người đàn ông ra khỏi cổ tay mình, lạnh lùng nói: “Không cần"

Chu Diệu Sơn lại dùng tay còn lại nắm lấy cánh tay cậu, đôi môi mím lại, bộ dáng rất cố chấp.

Nhưng Tạ Từ lại không chút thương tiếc chút nào dựt tay mình ra, đôi mày thanh tú hiện ra sự chán ghét.

“Đừng chạm vào tôi.”

Làm bộ làm tịch.

Thanh niên đi thẳng lên lầu, đối với sắc mặt khó coi của người đàn ông coi như không thấy, cũng chưa từng quay đầu lại.

Mấy ngày ở chung, Tạ Từ chưa bao giờ cho Chu Diệu Sơn sắc mặt tốt, đối mặt với người khác cậu còn có thể bảo trì dáng vẻ bình tĩnh lịch sự, con đối với Chu Diệu Sơn cậu nhìn thôi cũng thấy phiền.

Nhưng hắn cứ nhất quyết một hai phải chạy tới trước mặt cậu tìm ngược.