Chương 39

Bệnh tình của Tạ Từ hồi phục rất tốt, ngay cả bác sĩ riêng của hắn cũng phải kinh ngạc cảm thán trước ý chí cứng cỏi của thanh niên.

Chu Diệu Sơn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn không dám xuất hiện trước mặt Tạ Từ, sợ thanh niên sẽ nhớ đến mấy hồi ức tồi tệ.

Hắn là người đã quen với chuyện sinh tử, tuy rằng đối với chuyện sống chết đã trở nên chết lặng, nhưng hắn hiểu rất rõ cảm giác muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong đau đớn bất lực thế nào.

Đó là nhiệm vụ phản diện thứ hai mà hắn tiếp nhận, tròng mắt, lỗ tai, Chu Diệu Sơn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi trong mắt, khoang mũi, từng đốt xương của hắn bị một nghìn lẻ một sợi dây thép xuyên qua.

Đó cũng là nhiệm vụ duy nhất mà hắn thời thời khắc khắc mong mình chết đi đến vậy, hai từ tuyệt vọng cũng không đủ để diễn tả sự bất lực lúc đó.

Chỉ cần hắn nghĩ đến thanh niên cũng đau đớn tuyệt vọng như vậy trải qua nửa tháng kia, trái tim máy móc liền nổ vang như muốn sụp đổ.

Hắn không biết phải đối mặt với Tạ Từ như thế nào, chỉ có thể vụng về mua gần hết toàn bộ số thuốc trong hệ thống thương thành, nhìn Tạ Từ càng ngày càng khỏe lại, hắn mới có thể miễn cưỡng tự an ủi bản thân rằng mình và Tạ Từ vẫn còn cơ hội.

Chu Diệu Sơn chỉ dám đến thăm Tạ Từ vào đêm khuya, nín thở, thậm chí còn không dám chạm vào hắn.

Hôn lễ của hai người cũng bị hoãn lại, Chu Diệu Sơn không dám ép buộc Tạ Từ nữa, hắn chỉ muốn người này sống an ổn ở nơi hắn có thể nhìn thấy.

Cứ từ từ đi, hắn nghĩ.

Suy cho cùng, bản chất Chu Diệu Sơn và cha hắn cuối cùng vẫn khác nhau, cha hắn hoàn toàn là một kẻ điên, hại người hại mình, đến chết cũng không hối cải.

Chu Diệu Sơn có lẽ là thừa hưởng gen bình thường của mẹ, dù sao hắn cũng không phải là một cỗ máy thực sự, Tạ Từ khiến hắn hiểu được nhượng bộ, khiến hắn biết được cái gì gọi là đau lòng.

Tạ Từ vẫn ở lại nhà cũ Chu gia, hắn cuối cùng không còn giống như một sủng vật nuôi trong nhà không có tôn nghiêm, thời thời khắc khắc bị người khác giám sát.

Chỉ là loại tự do này đối với Tạ Từ mà nói quả thực chính là châm chọc.

Chu Diệu Sơn nói với Tạ Từ, hắn sẽ không ép cậu làm những việc mình không thích nữa, cũng sẽ không sai người theo dõi hay giám sát cậu, hắn chỉ có một yêu cầu, Tạ Từ phải ở lại ngôi nhà cũ Chu gia.

Tạ Từ chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không có ý kiến

gì.

Chiều hôm đó cậu ra ngoài, quả nhiên không có ai đi theo phía sau nữa.

Trên người Tạ Từ chỉ mang theo một ít tiền mặt, cha Tạ vẫn chưa dỡ bỏ đóng băng cho tài khoản ngân hàng của cậu, Tạ Từ lục lại tin nhắn mà cha Tạ Từ đã gửi cho mình mấy ngày trước, nhưng lời nói của đối phương vẫn như cũ lạnh băng công tư rõ ràng.

Cha Tạ nói Chu thị dạo gần đây cùng Tạ thị hợp tác với rất nhiều dự án lớn, kêu Tạ Từ ngoan ngoãn ở bên Chu Diệu Sơn, vì để tránh cho Tạ Từ bỏ trốn, tài khoản ngân hàng của cậu sẽ tam thời bị khóa lại.

Cho đến ngày đính hôn kia.

Tạ Từ nở một nụ cười mỉa mai, xoay người đi vào một quán bar cuối phố.

Cậu cùng Tiết Chí đã đến quán bar này không ít lần, cậu cũng đã lâu rồi chưa đến đây, không ngờ vừa bước vào đã gặp vài người bạn.

Tin tức thế gia đều rất linh thông, kì thực mấy người bọn họ cũng không thân thiết gì với Tạ Từ, nhiều lắm cũng chỉ gặp qua mấy lần, nhưng quyền thế Chu gia ở đó, vì có ý nịnh bợ nên vừa nhìn thấy Tạ Từ liền đem người kéo qua, Tạ Từ cũng không phản kháng, thuận theo bọn họ ngồi xuống.

Hoàn cảnh trong quán bar hơi tối tăm, nhưng làn da của thanh niên dường như trắng đến phát sáng, cậu vẫn lãnh đạm văn nhã, nhưng màu môi lại hơi nhợt nhạt.

Tạ Từ chỉ ngồi đó thôi đã toát ra phong thái khác hơn người, cậu thong thả ung dung cởi cúc trên tay áo, bàn tay mảnh khảnh tinh tế cầm ly rượu vang, nhất cử nhất động đều câu lấy ánh mắt của đám người xung quanh.

Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cậu, họ thế nhưng không hẹn mà có cùng một suy nghĩ.

Người như vậy ai lại không muốn chiếm lấy cho riêng mình chứ?

Cũng may bọn họ đều hiểu rõ người nào có thể đυ.ng vào, người nào không thể đυ.ng vào, Tạ Từ đã thay đổi quá lớn, hắn không còn đơn thuần là một quý công tử được nuôi dưỡng bởi những quy tắc nghiêm khắc nữa, rõ ràng trên mặt cậu đang ngậm ý cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa sự u buồn.

Tửu lượng của Tạ Từ không cao, dù cho cả đám người không ngừng mời rượu cậu cũng không uống quá hai ngụm.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, có mấy người đề nghị chơi xúc xắc, luật chơi rất đơn giản, ném xúc xắc đoán số, người thua thì chọn nói thật hay thử thách.

Tạ Từ vận khí rất tốt, mấy lần đầu tránh được, cuối cùng đến lần thứ tư cũng đến lượt cậu thua.

Một người thanh niên tóc xoăn trong đám người cười tủm tỉm nói: "A Từ, cuối cùng cũng đến lượt cậu rồi, nói thật hay thử thách"

Tạ Từ ngước mắt lên nói: “Nói thật đi."

Thế là mấy người bắt đầu thay phiên nhau đặt câu hỏi.

"Hiện tại cậu có thích ai không?"

“Có.”

“Người cậu thích là ai?”

“Tôi.”

"Cậu thích kiểu người như thế nào?"

“Lớn lên đẹp, đầu óc bình thường.”

Đám người cười đến ngã trước ngã sau, cười đến mức chảy cả nước mắt.

“Câu hỏi cuối cùng,” chàng trai tóc xoăn mỉm cười nói, “Có phải cậu và Chu tổng giống như trên mấy trang báo lá cải nói, hai người yêu nhau đã lâu và sắp tới dự định sẽ kết hôn đúng không?”

Giữa các thế gia đại tộc rất hiếm khi có cái gọi là tình yêu đích thực, nhưng bọn họ đều từng chứng kiến

cách Chu tổng đối xử với Tạ Từ, người luôn là dáng vẻ lạnh lùng với tất cả mọi người lại hết sức quan tâm, dịu dàng với thanh niên, điều này thực sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.

Tò mò là điều không thể tránh khỏi.