Edit: Hoa Tranh☘
Tiết Chí ở sáng ngày thứ hai được xuất viện, là Tạ Từ tới đón hắn.
Thành phố B thời tiết thay đổi liên tục, mùa thu dường như vừa mới đi qua, theo sau là mùa đông lạnh đến mức phun ra sương mù, Tạ Từ liền cố ý mang theo một chiếc áo gió cho Tiết Chí.
Hắn luôn biết thứ thích hợp nhất với Tiết Chí, quần áo được tỉ mỉ lựa chọn, hoàn mỹ phát họa ra đôi chân thon dài cùng gương mặt lóa mắt kia của hắn.
Tiết Chí hết bệnh rồi, tinh thần so với Tạ Từ còn tốt hơn, Tạ Từ mấy ngày trước thức trắng ngày đêm chiếu cố Tiết Chí, thân thể có vẻ càng thêm gầy ốm, nhưng sống lưng hắn đĩnh đến thực thẳng, giống một cây liễu không nhiễm bụi trần, trong sạch, thanh khiết lại kiên cường.
Hai người bước ra khỏi bệnh viện, Tiết Chí quàng lấy đầu vai Tạ Từ, hắn bị Tạ Từ bọc đến kín mít, nhiệt độ thân thể thanh niên vốn đã rất cao, nên Tạ Từ có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ấm áp của cơ thể đối phương.
Tạ Từ mặc không nhiều lắm, trên người chiếc áo khoác mỏng, giống như là dậy sớm sau đó vội vàng mặc lên.
Tiết Chí theo cánh tay thanh niên đi xuống, nắm lấy tay hắn, lực độ có chút mạnh.
Tay của đối phương lạnh băng, Tiết Chí nhíu mày nhìn hắn: “Buổi sáng trời rát lạnh, sao lại mặc ít vậy?”
Tạ Từ chỉ cảm thấy tất cả các giác quan của mình đều tập trung vào cái nắm tay kia, thực nóng, nhiệt độ cơ thể quen thuộc.
Thậm chí khiến hắn có một loại ảo giác, bản thân là cây thủy sinh cắm rễ ở trong hồ nước lạnh băng, sắp khô héo chết đi, cho nên hắn chỉ có thể ỷ lại vào đối phương để cảm nhận chút ấm áp duy nhất.
Tạ Từ rũ mắt, không để ý lắm nói: “Tớ quên mất, không có việc gì đâu, tớ rất giỏi chịu lạnh.”
Tiết Chí cởϊ áσ khoác lên người Tạ Từ, trên người có mùi cỏ và bạc hà thoang thoảng, khiến Tạ Từ không thể cưỡng lại được.
Tiết Chí không ngừng lải nhải giáo huấn Tạ Từ, nói người tỉ mỉ như hắn sao có thể mắc loại sai lầm như vậy, con người có khả năng chịu lạnh đến đâu cũng sẽ có lúc bị bệnh.
Tay của Tiết Chí một khắc cũng chưa từng rời khỏi bàn tay lạnh lẽo của Tạ Từ.
Tạ Từ nghĩ, hắn không phải chưa từng có suy nghĩ từ bỏ qua mối tình thầm kín này, nhưng mỗi khi hắn muốn rời xa, đối phương lại sẽ đi đến bên người nói cho hắn, chúng ta không thể rời xa lẫn nhau, cho hắn một loại cảm giác bản thân còn cơ hội.
“Tiết Chí, A Từ?” Một giọng nam vang lên phía trước hai người.
Tạ Từ đưa mắt nhìn qua đi, người đến là bạn học hồi cao trung tên Lưu Cách, ba người ngồi bàn trước bàn sau nên quan hệ xem như không tồi.
Ánh mắt Lưu Cách dừng hai tay đang nắm vào nhau của Tạ Từ cùng Tiết Chí, ánh mắt mang theo vài phần ý cười hiểu rõ: “Đã lâu không gặp, hôm nay cuối cùng đã cho tớ gặp mặt với các cậu, hai người hiện tại hẳn là đã ở bên nhau rồi đi?”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tạ Từ nhu hòa đi vài phần: “A Từ cậu thật đúng là một lòng tử thủ ở bên người Tiết Chí a, hiện tại cũng tốt, cuối cùng cũng đem người theo đuổi về tay. Thời điểm kết hôn nhớ rõ mời tớ một ly rượu mừng.”
Tiết Chí từ khi Lưu Ca nói câu đầu tiên lông mày không nhịn được nhíu lại, hắn nói: "Lưu Cách, sao cậu vẫn thích tung tin đồn như trước vậy? A Từ và tớ là huynh đệ đã nhiều năm như vậy, nào có những chuyện như cậu nói.”
Giọng điệu của hắn rõ ràng có chút không vui.
Lưu Cách sửng sốt, chuyện Tạ Từ thích Tiết Chí ở cao trung không phải là chuyện mọi người đều biết sao?
Mặc dù Tạ Từ chưa từng tỏ tình với Tiết Chí nhưng ai có mắt cũng có thể nhìn ra được không phải sao?
Tạ Từ mím môi, nhìn thấy Tô Trật từ phía sau Lưu Cách đi tới, sắc mặt có chút trắng bệch, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, tớ và A Chí chỉ là huynh đệ thôi. Lưu Cách, cậu đừng hiểu lầm."
Tô Trật lúc này đã chạy tới bên cạnh ba người, mặt mày hắn tú lệ, lễ phép mà mỉm cười, giống như cái gì cũng chưa nghe thấy.
Ánh mắt dừng ở trên người Tạ Từ, theo sau lại tự nhiên hào phóng nhìn về phía Tiết Chí nói: “A Chí, hình như ta tới có chút muộn.”
Tiết Chí cười: “Không sao đâu, vẫn còn rất sớm, chỉ cần A Từ tới đón tớ là đủ rồi, lại phải phiền cậu phải tới một chuyến.”
Tô Trật đứng ở giữa Tiết Chí cùng Tạ Từ, một bên cùng Tiết Chí chuyện trò vui vẻ, tư thái đều rất tự nhiên.
Lưu Cách nhìn tư thế này, còn cái gì không rõ nữa, ánh mắt nhìn về phía Tạ Từ tức khắc mang theo vài phần thương hại.
Hắn ánh mắt dừng ở trên người Tô Trật, thực sự có chút không hiểu Tiết Chí, rõ ràng bên người có vị thanh mai trúc mã yêu thầm mình nhiều năm, vô cùng ưu tú, cư nhiên không thèm nhìn đến, lại đi chọn một người khác kém cỏi hơn về mọi mặt.
Bất quá chuyện tình cảm không ai có thể nói trước, Lưu Cách trong lòng xấu hổ, cũng không nói thêm cái gì liền nhanh chóng rời đi.
Kỳ thực Tiết Chí cũng không hề bình tĩnh như bề ngoài, ba người bắt taxi, Tạ Từ ngồi ở ghế phụ phía trước, bóng lưng cũng không giống như những người khác, tĩnh lặng mà tao nhã.
Hắn trầm tĩnh cực kỳ, giống như căn bản không bị lời nói người khác ảnh hưởng đến.
Tiết Chí không biết chính mình vì cái gì bị lời đồn ảnh hưởng, nhưng trạng thái hắn thật sự không đúng, ngay cả khi cùng Tô Trật trò chuyện hắn cũng thường xuyên thất thần, thậm chí còn không thèm đáp lại.
Tô Trật hẳn là nhìn ra bầu không khí không thích hợp nên cũng không nói nữa.
Tiết Chí nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong đầu bay tán loạn.
Hắn từ trước đến nay đem Tạ Từ coi như một người bạn mà hắn có thể tâm sự mọi chuyện, là bằng hữu thân thiết nhất không giấu nhau chuyện gì.
Bọn họ cùng nhau có thể làm mọi việc như xem bóng rổ, chơi game. Nếu Tiết Chí có chuyện gì, Tạ Từ sẽ là người đầu tiên phát hiện và đến giúp đỡ hắn, khi Tiết Chí còn là một thiếu niên nổi loạn, người duy nhất có thể khiến hắn phải cúi đầu cũng chỉ có Tạ Từ.
Bọn họ chưa bao giờ vắng mặt trong thời khắc quan trọng trong cuộc đời của đối phương, thậm chí khi cha mẹ tìm không thấy người, sẽ theo thói quen đi liên lạc tìm một người khác.
Nói là bạn thân cũng không đủ để biểu đạt sự thân mật của hai người, bọn họ giống như đã sớm đem đối phương khắc vào thói quen, trở thành người thân thiết nhất.
Cho nên, Tiết Chí chưa bao giờ nghĩ rằng giữa hai người bọn họ sẽ có mối tình lãng mạn nào.
Hiện tại cũng như vậy.
Hắn không nên bị tin đồn nhảm nhí làm ảnh hưởng, Tiết Chí còn nhớ rõ lời nói của Tạ Từ, giống một liều thuốc thanh tỉnh.
Đối phương trên mặt mỉm cười, thậm chí không chút để ý mà trêu chọc hắn: A Chí, cậu sẽ không đem những lời đồn kia coi là thật đi?
Tiết Chí bình tĩnh nói với mình, đừng bởi vì mấy lời đồn linh tinh mà phá hủy tình cảm nhiều năm của hắn cùng Tạ Từ.
Ngươi mình thích chính là Tô Trật.
*
Sau ngày đó, Tạ Từ cùng Tiết Chí cũng đã mấy ngày chưa gặp mặt, nói không rõ là ai trốn tránh ai, có lẽ là hai người đều mang tâm tư trốn tránh đối phương.
Bọn họ từ trước cũng không phải không cãi nhau qua, kỳ thật cẩn thận nghĩ lại chỉ có Tiết Chí đơn phương cùng Tạ Từ giận dỗi.
Tạ Từ đối hắn căn bản là không có tính tình gì, tựa hồ vĩnh viễn đều là một bộ dạng trầm tĩnh, dịu dàng, cặp mắt đen ôn nhuận kia luôn dùng sự bao dung nhìn hắn.
Chỉ cần Tiết Chí muốn, Tạ Từ vĩnh viễn đều ở phía sau chờ hắn.
Lần này cũng giống vậy, hắn cùng Tạ Từ thực mau liền khôi phục quan hệ cùng vào cùng ra, suy nghĩ như vậy không thể nghi ngờ làm Tiết Chí thả lỏng lại.
Đồng thời cũng làm hắn kiên định suy nghĩ của chính mình, có lẽ là bản thân quá âu không nói chuyện yêu đương, cho nên mới đối với Tạ Từ sinh ra một loại cảm giác khác vượt qua tình bạn.
Tiết Chí chưa từng theo đuổi ai, bạn cùng phòng một đám đều là cẩu độc thân, kinh nghiệm có thể nói bằng không.
Cho nên đang lúc hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, người thứ nhất nghĩ đến vẫn là Tạ Từ.
Lúc này sắc trời đã tối, tin nhắn của Tiết Chí gửi đi không bao lâu, điện thoại lại vang lên.
Hiện lên là tin nhắn của Tạ Từ, đối phương nói: Tớ đang ở tầng dưới.
Tiết Chí vừa đi xuống lầu đã nhìn thấy thanh niên trẻ ở dưới gốc cây long não khổng lồ ở tầng dưới, ngọn đèn đường màu cam sẫm, giống như một cuộn tranh sơn dầu được bày ra, dừng chân trên vai chàng ttrai
Đối phương ngước mắt nhìn về phía hắn, mái tóc ngắn bị gió thu vén lên, lông mi bao vây lấy đôi mắt ướt dầm dề, tựa như vầng trăng sắp bị nghiền nát.
Tiết Chí cổ họng hơi động, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Có lẽ là có chút nôn nóng, hắn quay mặt đi chỗ khác như che dấu cái gì.
Khóe mắt hắn nhìn thấy dưới lầu có một đôi đôi tình lữ quấn lấy nhau hôn môi, thậm chí có người tò mò nhìn về phía hắn cùng Tạ Từ.
Tiết Chí giống như bị bỏng mà vội dời ánh mắt đi.
Tạ Từ vẫn như thường ngày, hắn cũng không có hỏi Tiết Chí tìm hắn chuyện gì, mà chỉ nhẹ nhàng nói với hắn lần sau ra ngoài nên mặc thêm quần áo, hỏi hắn đã ăn cơm chưa, gần đây có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không, nói rất nhiều.
Tiết Chí trong lòng vốn đã loạn, nghe hắn lải nhải càng thêm khó chịu, Tạ Từ nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn giữa hai lông mày của hắn nên cũng không nói thêm gì nữa.
006 nhìn thấy cảnh này rất tức giận, thấp giọng lẩm bẩm không biết tốt xấu gì, muốn an ủi Tạ Từ nhưng lại không biết phải nói gì, rối rắm đến mức toàn bộ thanh âm đều biến thành thứ điện âm kì quái.
Tạ Từ mím môi, có chút muốn cười.
Trong những ngày này, hắn và 006 ở chung rất hợp nhau, 006 khác với các hệ thống khác, nó chưa bao giờ ép buộc Tạ Từ làm nhiệm vụ, tôn trọng lựa chọn của Tạ Từ giống như một lời răn đã khắc vào xương tủy, 006 đối với Tạ Từ chính là kiểu sùng bái mù quáng.
Bản thân Tạ Từ là một người có ham muốn kiểm soát mãnh liệt, hắn chán ghét hết thảy những thứ không xác định, cảm giác khống chế luôn có thể khiến hắn ổn định, bộ dáng sẵn sàng bị trói buộc này của 006 chỉ rất hợp ý hắn.
Tiết Chí và Tạ Từ đi đến đại lộ rợp bóng cây, hai người sóng vai nhau đi mấy bước, bầu không khí yên tĩnh dị thường, tay Tiết Chí nắm gắt gao, thậm chí hắn có thể cảm nhận được cảm giác thấm ướt trong lòng bàn tay.
Không biết là đang căng thẳng hay lo lắng.
“A Từ.”
Hắn ngữ khí có chút chần chờ.
Lúc này mây đen bị ánh trăng cắt ra, phủ lên một tấm màn im lặng.
Tiết Chí hỏi: “A Từ, nếu cậu thích một người thì theo đuổi người đó như thế nào?
Thời điểm hắn đang nói những lời này , đôi mắt cũng không nhìn về phía Tạ Từ, có lẽ qua một hồi lâu không nghe thấy câu trả lời mới quay lại xem.
Sau đó hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Từ đang mỉm cười với hắn, trong mắt hiện lên vẻ hiểu biết.
Đối phương thản nhiên lại nghiêm túc, ngữ khí thậm chí có chút vui đùa mà nói: “Rốt cuộc cậu cũng không nhịn được nữa a, lần trước tớ đã cảm thấy cậu không thích hợp, tớ còn đang suy đoán xem chừng nào thì cậy mới tính toán cùng Tiểu Trật thổ lộ đây.”
Tiết Chí sửng sốt, trong lòng lại nhẹ nhõm không thể giải thích được.
Hắn nhanh chóng đáp lại: “Quả nhiên, tớ vẫn không giấu được cậu"
Tạ Từ khẽ cười nói: “Tớ với cậu mặc chung một cái quần lớn lên, sao có thể không hiểu cậu đây?”
Thanh niên nói, giọng điệu nhẹ nhàng, trong mắt như có mảng sương mù, làn da trắng mỏng, cậu nở một nụ cười nhàn nhạt nói: “Tớ chưa từng yêu đương, cũng không có kinh nghiệm, nhưng nếu cậu thích một ai đó thì cậu nên yêu những gì người ấy yêu.”
Tạ Từ nhấp môi cười, đùa giỡn nói: “Giống như nếu tớ thích cậu, muốn theo đuổi cậu, đương nhiên phải tìm một đề tài chung, bóng rổ, chơi game, uống rượu.”
Tiết Chí nghe vậy hơi sửng sốt, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, Tạ Từ thích cái gì?
Ký ức đã trôi qua quá lâu, không biết sở thích của đối phương bắt đầu thay đổi từ khi nào trở nên giống hắn.
Người kia ban đầu có vẻ thích đọc sách, chụp ảnh và xem ca kịch. Tạ Từ luôn muốn lưu giữ vẻ đẹp của mọi thứ.
Khi Tiết Chí hỏi về sự thay đổi của Tạ Từ, đối phương chỉ lắc đầu cười mà không nói gì.
Tạ Từ cũng không biết Tiết Chí đang nghĩ cái gì, dường như là rất quan tâm đến hạnh phúc của huynh đệ tốt mà nói: “Tiểu Trật có rất nhiều sở thích, thứ yêu thích cũng rất nhiều, nhưng thứ cậu ấy cảm thấy hứng thú nhất hẳn là đọc sách cùng nhϊếp ảnh.”
“Có lẽ còn có ca kịch. Lần trước cậu ấy còn mời tớ đi xem vở Giấc mộng đêm hè ở Nhà hát Trung tâm thành phố B.
Tiết Chí không khỏi cau mày, cái loại cảm giác khó tả lại nảy lên trong lòng hắn.
Chắc hẳn là trùng hợp. Hắn nghĩ.