Chương 3

Edit: Hoa Tranh☘

Tin Tiết Chí theo đuổi Tô Trật ở khoa tài chính thực mau liền trở thành tiêu đề đứng đầu bảng trên diễn đàn trường.

Cứ mười bài viết thì chín bài đều đang bát quái việc này.

Tiết Chí là giáo thảo khoa quản trị kinh doanh, khuôn mặt thâm thúy đẹp đẽ, thành tích tốt, chơi thể thao giỏi, từ khi vào Đại học B đã nhận được rất nhiều sự chú ý.

Nhưng việc được mọi người bàn tán say sưa nhất vẫn là quan hệ của hắn cùng Tạ Từ.

Hai người là thanh mai trúc mã, từ khi vào trường ngay từ đầu vẫn luôn ở trạng thái Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, nơi có Tiết Chí nhất định có Tạ Từ, nơi có Tạ Từ chắc chắn sẽ có Tiết Chí.

Theo chia sẻ của nhiều người hâm mộ từng đến tỏ tình với hai người này, khi tỏ tình, người kia luôn có mặt, dù đối phương không ngăn cản nhưng lại khiến họ căng thẳng đến mức không thể nói một câu trôi chảy.

Năm trước hai người còn liên thủ ở cuộc thi Olympic Toán quốc tế, còn đoạt được giải thưởng lớn, bộ dáng thiếu niên khí phách hăng hái hướng tới người kia nở nụ cười, quả thực so với phim điện ảnh còn động lòng người hơn.

Tuy rằng Tiết Chí cùng Tạ Từ đều từng giải thích qua, hai người chỉ là bạn tốt nhiều năm, nhưng vẫn là ngăn không được mọi người trong trường học quyết tâm ship CP.

Vô số bài viết và fanfic cp của hai người đã thống trị diễn đàn trường chỉ sau một đêm.

Cho nên có thể nghĩ, đột nhiên phát hiên ra chuyện Tiết Chí đang ở theo đuổi Tô Trật khoa tài chính, hơn nữa Tô Trật này còn là bạn cùng phòng của Tạ Từ, hai người là bạn tốt, vô số người ship CP Tiết Từ trong một đêm khóc một dòng sông.

Trên diễn đàn là một mảnh kêu rên.

“Trúc mã rốt cuộc vẫn là đánh không lại thiên mệnh a.”

Tạ Từ có chút hơi giật mình mà nhìn chằm chằm một câu này, chiếc đũa cầm trong tay cũng buông lỏng.

“A Từ, cậu đang nhìn cái gì vậy? Cơm đều sắp nguội rồi.”

Thanh niên bên cạnh lại gần, Tạ Từ tay có chút run rẩy, đang định tắt điện thoại, nhưng đã muộn, Tiết Chỉ đã nhìn thấy.

Tiết Chí kinh ngạc nhìn hắn: “A Từ, ngươi chừng nào rồi còn đi xem mấy bài viết này?”

Xác thật, cuôc sống của Tạ Từ từ trước đến nay rất nhạt nhẽo, trong tay hắn luôn cầm sách vở, trước nay chưa từng ngừng lại, sau lại gia nhập hội học sinh, càng thêm không có thời gian.

Tạ Từ thì ra cũng sẽ đi xem những bài viết vô căn cứ đó, hay là cậu đối với mấy bài bát quái đó có chút tò mò.

Tạ Từ không trả lời, hắn coi như không có việc gì đưa tới trước mặt Tiết Chí một lon Coca: “Uống không?”

Tiết Chí lắc đầu, ánh mắt hắn dừng ở đôi tay đang nắm lấy lon Coca kia, trong đầu nhớ đến một bài viết vô tình nhìn thấy trên diễn đàn.

Người đăng đã tổng hợp 50 bằng chứng cho thấy Tạ Từ thích hắn, một trong số đó đề cập rằng Tạ Từ luôn làm theo sở thích của hắn, rõ ràng không thích đồ uống có ga, nhưng mỗi lần mua đều là đồ có ga hắn thích uuống

Tiết Chí cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Tạ Từ trước kia rất ít khi uống rượu, đa phần đều là thong thả ung dung đi lấy một ly nước ấm, nhấp mấy ngụm liền thôi.

Tạ Từ cũng không có chú ý cảm xúc của Tiết Chí, hắn nhấp một ngụm nước, mặt mày giãn ra: “Diễn đàn trường do hội học sinh quản lý, người phụ trách quản lý hôm nay có việc nên tớ đành phải giúp quan sát chút, bài viết đó là do tớ vô tình nhìn thấy thôi, do có chút tò mò lên vào xem thử. ”

Hắn vặn chặt nắp bình, nhướng mày nhìn qua, hào hoa phong nhã nói: “Làm sao vậy? A Chí, nói thật đi ngươi có phải hay không ở trên diễn đàn xem trộm thứ linh tinh, cảm thấy tớ đau khổ yêu thầm cậu nhiều năm, hiện tại cậu thích người khác tớ rốt cuộc cũng không nhịn được sao?”

Giọng điệu của Tạ Từ rất bình thường, trong đôi mắt đen láy mang theo vài phần ý cười trêu chọc.

Tiết Chí sờ sờ cái mũi, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ, trong lòng nặng nề khó tả, giọng điệu rõ ràng không đủ tự tin:“Làm sao tớ có thể xem được những thứ đó chứ!"

Tạ Từ không hề có thành ý gật gật đầu, hai người cũng không tiếp tục cái đề tài này.

Tiết Chí hôm nay ăn món gà cay, hắn thấy Tạ Từ không nói, liền vùi đầu vào ăn cơm, chỉ lát sau đã không ngừng ho sặc sụa, có lẽ là ăn cay bị sặc tới rồi.

Tạ Từ đã sớm có thói quen chú ý nhất cử nhất động của Tiết Chí , hắn theo bản năng cầm lấy Coca vặn ra đưa cho hắn, Tiết Chí lại đứng lên, hướng hắn vẫy vẫy tay, chạy đến máy bán hàng tự động bên cạnh nhà ăn mua một chai nước đá.

Tay Tạ Từ cứng đờ tại chỗ, sau một lúc lâu mới chậm rãi đem Coca để lại trên bàn.

Hắn lặng lẽ nhéo đầu ngón tay lạnh ngắt của mình, nghĩ thầm, có lẽ đối phương đã nhận ra cái gì...

Hoặc có lẽ đó là sự từ chối trong im lặng.

Tiết Chí một lúc lâu sau mới đi tới, đem nước đá để xuống, hắn hút một hơi: “Cay quá, Coka cũng không có đá.”

Như là ở giải thích cái gì.

Tạ Từ gật gật đầu, nhíu mày suy tư, cuối cùng chỉ nói: “Vừa ăn cay lại uống nước đá, trở về nhớ phải uống điểm nước ấm, chú ý đừng để bị tiêu chảy.”

Tiết Chí cười: “Không có việc gì đâu, sức khỏe của tớ rất tốt”

*

Trên thực tế thân thể Tiết Chí cũng không có tốt như hắn nói, hắn thích thức đêm chơi game, uống lạnh ăn cay, thói quen sinh hoạt hỗn loạn.

Lúc trước còn có Tạ Từ thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, lần này không có Tạ Từ giống mẹ già bên cạnh, Tiết Chí liền buông thả bản thân muốn làm gì thì làm, kết quả là đêm đó hắn không ngừng nôn mửa tiêu chảy, nửa đêm phải nhập viện, vẫn là Tạ Từ mang hắn đi tìm bác sĩ.

Sau một phen lăn lộn, Tiết Chí thậm chí còn không thể đứng thẳng, ngay cả đi vệ sinh cũng phải nhờ đến Tạ Từ giúp đỡ.

“Nhắc nhở, điểm nhân thiết lốp xe dự phòng trước mặt cho đánh giá C+, trị số nhân vật được đề cao.” Thanh âm hệ thống ép tới có chút thấp, nghe có chút buồn bã ỉu xìu.

Tạ Từ bất động thanh sắc vì Tiết Chí dịch góc chăn, giống như nói chuyện phiếm hỏi: “006, ngươi là hệ thống thế hệ thứ ba mới đến từ cục lốp dự phòng sao?

World Recovery Company (Công ty phục hồi thế giới) hiện được cho là đã phát triển hệ thống thế hệ thứ ba và cũng bắt đầu thử nghiệm trói định với ký chủ.

Tạ Từ mấy thế giới đều chưa được trang bị hệ thống, không hiểu rõ tình huống, nhưng so sánh với các hệ thống trước đó, rất nhiều chức năng của 006 rõ ràng là đã thăng cấp hoàn toàn mới. Nhưng mức độ mô phỏng nhân tính hóa của hệ thống vừa được vận chuyển từ nhà máy sẽ không cao đến vậy.

006 dường như có ấn tượng tốt với Tạ Từ, nó ngữ khí rõ ràng có chút vui vẻ nói: “Tôi không phải thế hệ thứ ba mới ra mắt, thế hệ thứ ba có quá nhiều khuyết điểm, tổng bộ đã thu hồi và sửa lại tất cả, tôi là hệ thống thế hệ một mới nâng cấp. Trước đây tôi ở cục nam phụ thâm tình công tác một thời gian."

Tạ Từ có chút kinh ngạc, bất quá hệ thống giữa chứng đổi nghề cũng là chuyện bình thường, hệ thống nhân tính đủ cao sẽ có cảm xúc giống như nhân loại, tựa như con người bởi vì tính cách năng lực khác nhau mà công việc cũng sẽ không giống nhau, hệ thống cũng sẽ thay đổi nghề nghiệp vì nhiều lý do.

Cục nam phụ thâm tình kỳ thật cùng cục lốp xe dự phòng có một điểm tương tự, thời điểm hai người ở theo đuổi mục tiêu đều là những tên liếʍ cẩu.

Bất đồng chính là, dựa theo kịch bản, nam phụ thâm tình cuối cùng còn được độc giả nhớ đến, còn lốp xe dự phòng vĩnh viễn đều là bị lợi dụng xong rồi vứt bỏ.

006 hiển nhiên là chưa kiến thức qua sự tàn khốc của bộ lốp xe dự phòng, trong giọng điệu tràn đầy phẫn nộ, giọng nói máy móc đầy bối rối: "Ký chủ, Tiết Chí rõ ràng là thích cậu. Lúc trước tôi nhìn thấy hắn nhìn cậu phát ngốc, hắn còn lén lút xem fanfic của hai người rồi đỏ mặt, vậy mà hắn vẫn muốn theo đuổi Tô Trật! Chân đạp hai thuyền, đúng là đồ tra nam!”

Tạ Từ thở dài: “006, chúng ta là bộ lốp xe dự phòng, chú định là cầu mà không được, cho nên cuối cùng là vì cái gì muốn đổi nghề tới cục lốp xe dự phòng?”

006 rầm rì sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Tôi đã gặp cậu trong thế giới nhiệm vụ, có thể cậu đã quên tôi, nhưng tôi rất ngưỡng mộ cậu. Nghe nói cậu thiếu hệ thống trang bị nên mới đến đăng ký."

Tạ Từ thật sự không biết nên nói cái gì, hắn không nghĩ tới cái hệ thống làm khó hắn này cư nhiên là bị chính mình mang lại đây.

Hắn lặng lẽ thở dài trong lòng, quả nhiên quá mị lực cũng khổ mà.

Tạ Từ ở bệnh viện cực nhọc ngày đêm chiếu cố Tiết Chí ba ngày, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong thái độ của Tiết Chí đối với mình, đối phương dường như đã hóa giải được những nghi ngờ trước đây của mình, mối quan hệ giữa hai người trở lại như trước đây.

Tạ Từ tuy rằng chua xót, rồi lại cảm thấy cứ như vậy cũng không tồi.

Ít nhất chính mình còn có thể ở lại bên cạnh hắn.

Tiết Chí buổi sáng muốn ăn bánh bao gạch cua của trường học, Tạ Từ liền ngồi xe trở về trường học mua cho hắn.

Bây giờ trời đã vào thu, gió buổi sáng sớm khiến người ta cảm thấy run rẩy cả người.

Tạ Từ phong trần mệt mỏi xách theo một túi bánh bao gạch cua nóng hôi hổi cùng cháo gạo kê đẩy cửa phòng bệnh.

Trong phòng bệnh ấm áp trắng tinh truyền đến tiếng cười nói, Tạ Từ bước chân hơi ngừng, là Tô Trật, hắn trên mặt mang theo nụ cười, đang dùng chiếc đũa kẹp một cái bánh bao nhỏ đưa cho Tiết Chí.

Đây là một hành động hơi thân mật, hai người tựa như một đôi tình nhân thật sự, ái muội đút đồ ăn cho nhau.

Đồ vật trong tay không tự giác mà buông ra vài phần, nhưng hắn thực mau liền hồi thần, hơi dùng sức nắm chặt túi bánh bao trong tay.

Thanh niên trên giường bệnh cất tiếng hỏi: “Tiểu Trật, sao ngươi lại tới đây?”

Tô Trật nhấp môi cười nói: “Hôm nay buổi sáng vừa vặn không có tiết học, lo lắng A Từ lo liệu cho ngươi mệt mỏi, ta liền tới đây giúp đỡ.”

Tạ Từ: “Không có việc gì, chúng ta bên này không vội ····”

Tạ Từ còn chưa kịp nói xong thì Tiết Chí đã nháy mắt với hắn, một bên nói với Tô Trật: “Cảm ơn Tô Trật, A Từ mấy ngày này đã rất mệt mỏi rồi, đúng không?”

Tô Trật nhìn về phía Tạ Từ, Tạ Từ trầm mặc một chút, cười nói: " Cái tên Tiết Chí này thực sự rất nặng, mấy ngày nay thật sự có hơi mệt, bả vai đều đau đến không chịu được, kế tiếp liền phiền cậu rồi. ”

Tô Trật lắc đầu, đôi mắt hắn thật xinh đẹp thấu triệt, thực dễ dàng là có thể lấy được hảo cảm của người khác: “Không có việc gì, hai chúng ta đổi ca, A Từ ngươi đừng để bản thân quá mệt mỏi ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Tạ Từ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, trên tay hắn cầm bánh bao gạch cua mà Tiết Chí muốn ăn, đột nhiên có chút không biết làm sao, Tiết Chí đã ăn rồi.

Không cần thêm một phần bữa sáng.

Tô Trật đi đến bên người Tạ Từ nói: “Là bánh bao gạch cua Hoàng Ký sao, A Từ mới sáng sớm sao lại chạy xa như vậy đi mua bánh bao chứ?”

Tạ Từ cười cười: “Không có việc gì, cũng không xa lắm, vừa vặn ta muốn ăn.”

Tô Trật chợt giương mắt nhìn hắn, trong mắt cảm xúc chợt lóe qua, hắn nói: “Tớ cũng thật lâu không ăn qua bánh bao gạch cua, A Từ, cậu mua có hơi nhiều, chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Tạ Từ gật đầu, cũng không có nghĩ quá nhiều.

Tiết Chí đã ăn xong bữa sáng, hắn dựa vào giường nhìn hai người ngồi ở bàn ăn.

Tạ Từ chỉ mua một chén cháo, Tô Trật liền đề nghị hai người cùng ăn, Tô Trật vẫn luôn tri kỷ như vậy, hắn lo Tạ Từ bị bỏng, cố ý thay Tạ Từ thổi nguội mới đẩy qua.

Bọn họ còn xài chung cùng một cái thìa.

Hai người biểu tình đều thực thả lỏng, nói chuyện đều là những từ ngữ chuyên ngành tài chính, Tô Trật là cái người rất biết nói chuyện, cùng hắn nói chuyện phiếm sẽ làm người cảm thấy thực thoải mái, vui vẻ.

Tiết Chí căn bản là không chen miệng được vào cuộc trò chuyện của hai người họ.

Quả nhiên, rất nhanh, Tạ Từ hơi nhướng mày, nụ cười mang đến cho hắn một cảm giác dịu dàng mà trang nghiêm, làn da trắng nõn, sạch sẽ, sinh ra cảm giác vô cùng dễ chịu.

Đôi mắt Tô Trật từ đầu tới cuối đều không có rời đi khỏi hắn.

Tiết Chí đột nhiên không lý do mà cảm thấy hoảng hốt, đó là loại cảm giác tràn ngập nguy cơ.