Chương 38

Trong phòng yên lặng hồi lâu, Chu Diệu Sơn trong nháy mắt sinh ra cảm giác ù tai.

Hắn không biết bác sĩ đã rời đi từ khi nào, cũng không biết mình đã phân phó quản gia cái gì.

Chu Diệu Sơn chỉ nghe được quản gia nói với hắn, mấy mảnh chăn ga gối đệm trong phòng ngủ chính đã bị xé rách, nhìn qua cũng không giống như bị xé mà giống như bị người hoặc động vật dùng răng cắn hơn.

Nhưng Chu Diệu Sơn biết Tạ Từ là người có bao nhiêu kiêu ngạo.

Mãi cho đến lúc này Chu Diệu Sơn mới ý thức được rõ ràng mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn đến mức nào.

Hắn đem một thiếu niên ôn nhu, dịu dàng lại kiên cường, mạnh mẽ hung hăng giẫm đạp dưới chân, làm nhục, lợi dụng cậu hết lần này đến lần khác.

Bây giờ, hắn còn muốn nói yêu cậu.

Ánh đèn ấm áp chiếu vào người, nhưng hắn lại chẳng mảy may cảm nhận được chút ấm áp nào.

Tầng tầng lớp lớp lạnh lẽo khiến Chu Diệu Sơn siết chặt vòng tay, miệng vết thương do thanh niên cắn tràn ra một màu máu đỏ tươi.

Nửa khuôn mặt Chu Diệu Sơn ẩn trong bóng tối, da thịt lộ ra gợi nhớ đến thi thể lạnh lẽo trong nhà xác, phải một lúc lâu sau hắn mới khàn giọng nói: "Tiểu Từ, thực xin lỗi."

*

Tạ Từ hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại cũng không gặp lại Chu Diệu Sơn nữa.

Một điều đã thay đổi chính là Chu Diệu Sơn không còn giam giữ cậu nữa, Tạ Từ có thể tự do ra vào nhà họ Chu, thậm chí có thể thoải mái rời đi.

Nhưng Tạ Từ căn bản không hề ra ngoài, hắn luôn ngồi trên ghế sofa, im lặng lật lại quyển sách đã đọc vô số lần

Cậu càng lúc càng ít nói.

Ánh đèn trong nhà cũ Chu gia chiếu sáng suốt ngày đêm, rốt cuộc không bao giờ tắt đi nữa.

Rạng sáng, ngoài trời được bao phủ bởi sương mù, trong thư phòng lúc một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh sáng đến từ màn hình máy tính cùng một chấm đỏ cam từ điếu thuốc, sương khói lượn lờ.

Chu Diệu Sơn một tay ôm trán, dụi tàn thuốc vào gạt tàn.

Quầng thâm dưới mắt càng ngày càng đậm, trên cằm lún phún chút râu, trong lòng trắng mắt của hắn hiện rõ tơ máu đỏ lừ, nhìn càng đáng sợ hơn khi được chiếu sáng bởi ánh sáng mờ ảo của màn hình máy tính.

Chu Diệu Sơn chốc chốc lại ho nhẹ một tiếng, đôi mắt đen nhìn màn hình không chớp mắt.

Trên màn hình máy tinh là một chàng thanh niên đang say ngủ.

Tạ Từ ngủ cũng không an ổn, giữa mày nhăn lại thành một cục, mí mắt không ngừng run rẩy, hai tay siết chặt chăn, hơi thở gấp gáp giống như vừa bị ai đó bóp cổ.

Chu Diệu Sơn lập tức bấm vào một chỗ theo dõi khác trên màn hình, yêu cầu người hầu mang một cốc sữa nóng đến.

Quả nhiên, một lúc sau, thanh niên trong phòng ngủ đột nhiên mở mắt ra, hơi thở dồn dập, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không.

Thanh niên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, ngay cả khi uống sữa động tác của cậu cũng cứng đờ như máy móc.

Nhưng cũng may, sau khi uống xong, vẻ mặt cậu đã thả lỏng lại rõ rệt, sự sợ hãi trong mắt cũng giảm bớt, sắc mặt cũng có chút hồng hào, lại lần nữa chìm vào giấc ngủ bình yên.

Thuốc trong hệ thống thương thành hiệu quả thực sự rất tốt, đây là lần đầu tiên Chu Diệu Sơn vui mừng vì mình có nhiều tích phân như vậy.

Các vị diện cấp cao đang phát triển nhanh chóng, cơ thể của tân nhân loại đã được khai phá và tăng cường ở mức tối đa, nhưng các loại gen xấu cũng ùn ùn không dứt.

Trình độ y tế theo không kịp, được thể hiện rõ nhất là giá thuốc vô cùng đắt đỏ.

Một viên thuốc an thần cũng đủ để sánh ngang với mười năm lương của người bình thường, nhưng nó đắt tiền là có lý do, loại thuốc này có thể trấn an gen của nhân loại ở mức độ lớn nhất, đồng thời với trạng thái tâm lý hay phản ứng sợ hãi đều có tác dụng tuyệt vời.

Chu Diệu Sơn cùng một lúc đổi mấy chục viên, gần như phung phí hết toàn bộ tích phân năm thế giới trước kiếm được.

Nhưng hiệu quả rất tốt, tình trạng của Tạ Từ tốt hơn lúc mới đầu rất nhiều.

Chu Diệu Sơn là người rất ít dựa vào ngoại vật, mặc dù thuộc bộ phận phản diện có tỷ lệ nguy hiểm cực kỳ cao, nhưng hắn vẫn lựa chọn cưỡng chế cởi trói hệ thống, thậm chí hầu như không đυ.ng tới hệ thống thương thành.

Những người như vậy có thể coi là một dòng nước trong ở cục phản diện, dù sao họ cũng đã từng trải qua núi đao, biển lửa, ngũ lôi oanh đỉnh, thảm kịch nhân gian đối với họ đều là những hoạt động thường ngày, không chỉ khó khăn về mặt tâm lý mà còn đau đớn dày vò đến chết.

Rất nhiều người trong cục phản diện sẽ lựa chọn sử dụng thế thân, con rối hay các đạo cụ bên ngoài khác để hỗ trợ, nhưng cái tên biếи ŧɦái Chu Diệu Sơn này từ trước đến nay đều tự mình chịu đựng.

Hắn không có sự đồng cảm, ngay cả đối với chính mình cũng vậy.

Vì vậy, việc tình cảm chớm nn của hắn dành cho Tạ Từ giống như từ đống phế tích đột nhiên mọc lên một đóa hồng.

Không ai hiểu được làm thế nào mà bộ não máy móc lạnh lùng có thể vận chuyển cảm xúc giống như con người, hắn buộc phải thay đổi chính mình vì một mục đích duy nhất, xuyên qua lớp vỏ bằng thép nặng nề bên ngoài, đem thanh niên để vào trung tâm cốt lõi của mình.

Khi hắn ý thức được Tạ Từ khác với mình, hắn đã trở thành một người đàn ông bình thường trên thế giới này.