Chương 37

Tạ Từ bị hoàn toàn nhốt ở nhà cũ Chu gia.

Nói đúng hơn, là bị giam ở căn phòng ngủ chính mà hai người lúc trước ở cùng nhau.

Chu Diệu Sơn đem đèn trong phòng tháo ra hết, không cho phép bất luận kẻ nào cùng Tạ Từ nói chuyện, toàn bộ sách ảnh đều bị chuyển đi, cả căn phòng trống rỗng, chỉ có mỗi Tạ Từ.

Cậu không biết bản thân đã bị nhốt bao lâu, ngày đêm cũng không rõ, Tạ Từ chỉ có thể nhìn thấy Chu Diệu Sơn.

Chu Diệu Sơn đã dùng thủ đoạn này để đối phó với rất nhiều mục tiêu, bình thường bọn họ đều không thể kiên trì được bao lâu, không quá ba tháng liền bắt đầu cầu xin tha, cho dù có kiêu ngạo cố chấp thế nào cũng trở nên dịu ngoãn như chó con.

Nhưng Chu Diệu Sơn không muốn đem thanh niên đẩy vào ngõ cụt, hắn không cần Tạ Từ ngoan ngoãn như một con rối, hắn chỉ muốn Tạ Từ yêu hắn mà thôi.

Dù sao cậu cũng là người hắn muốn chung sống cả đời.

Chu Diệu Sơn tính toán tốt thời gian, chỉ định trừng phạt Tạ Từ trong vòng một tháng.

Vốn dĩ hắn cho rằng dựa theo tính tình quật cường bướng bỉnh của Tạ Từ, có lẽ hắn còn cần phải mài giũa một thời gian.

Không nghĩ tới chỉ nửa tháng sau, Tạ Từ đã không thể chịu nổi nữa.

Đôi mắt đen xinh đẹp đó tràn ngập kinh sợ, do đã lâu không nói chuyện nên có chút khàn khàn, cậu khó nhọc nhìn Chu Diệu Sơn nói: “Đừng bỏ tôi ở đây một mình."

Mái tóc ngắn của cậu đã dài đến tận dưới gáy, vành tai tinh tế lộ ra dưới mái tóc ngắn màu đen, mềm mại như động vật nhỏ mới sinh, khiến người ta sinh ra xúc động muốn chăm sóc.

Chu Diệu Sơn bây giờ không thể từ chối bất kì yêu cầu gì của Tạ Từ.

Nói thật, Chu Diệu Sơn trước nay chưa bao giờ là người dễ mềm lòng, tính hắn thù dai, lạnh lùng, không từ thủ đoạn, nhưng điều này không ảnh hưởng hắn đối với Tạ Từ *vô kế khả thi.

*vô kế khả thi: Không có cách gì để giải quyết, hết cách, hết nước.

Chỉ cần thái độ của thanh niên mềm mỏng một chút, Chu Diệu Sơn liền dơ hai tay đầu hàng.

Hắn nắm tay Tạ Từ, nhẹ giọng an ủi cậu, đảm bảo với Tạ Từ rằng mình sẽ đối xử tốt với cậu.

Hắn nói, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, Tiểu Từ, tôi sẽ đưa em rời khỏi đây.

Tạ Từ để mặc hắn nắm tay mình, vừa mở cửa phòng ra, Chu Diệu Sơn có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể của thanh niên đang co rúm lại.

Ánh sáng ấm áp từ bên ngoài chiếu lên tấm thảm, hết thảy đều dịu dàng và tươi sáng, giống như tất cả bóng tối đều sẽ bị xua tan.

Theo lý mà nói, đây hẳn là điều mà Tạ Từ khát vọng, nhưng trên thực tế, lòng bàn tay của thanh niên lại bắt đầu đổ mồ hôi một cách khác thường, trong mắt tràn đầy sợ hãi, kháng cự và lo âu.

Đây rất không bình thường.

Chu Diệu Sơn rất hiếm khi hối hận về điều gì, nhưng vào lúc thanh niên dùng tay gắt gao nắm lấy khung cửa như thể đang cầm lấy cọng rơm cứu mạng, hắn hối hận, nhìn dáng vẻ đó của cậu khiến lòng hắn vô cùng đau đớn.

Hắn chỉ nghĩ Tạ Từ bị dọa tới rồi nên nhẹ nhàng dỗ cậu bước ra khỏi khung cửa gỗ.

Tạ Từ cúi đầu, bả vai run rẩy, thậm chí lúc đối phương lại lần nữa có ý đồ nắm lấy cổ tay mình lần nữa, cậu liền hung hăng cắn mạnh vào mu bàn tay Chu Diệu Sơn.

Tạ Từ hốc mắt hồng hồng, đôi mắt ảm đạm mất đi ánh sáng, cậu dùng hết sức lực cắn xé, như muốn nuốt hết máu thịt của đối phương.

Chu Diệu Sơn không nói chuyện, vẻ mặt bất biến, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, nhưng cặp mắt đen lại lộ ra chút ôn nnhu

Hắn gần như là buông thả tùy ý để thanh niên cắn xé phát tiết, rồi dùng cánh tay còn lại chậm rãi vỗ về tấm lưng đangcăng thẳng của đối phương.

Không biết qua bao lâu, Chu Diệu Sơn chỉ cảm thấy vết thương đã bắt đầu trở nên tê dại, thanh niên cuối cùng cũng buông lỏng hàm răng ra.

Đôi môi của Tạ Từ dính máu đỏ tươi, độ cung xinh đẹp khẽ run rẩy.

Những đốt ngón tay thon dài của thanh niên bị nắm chặt trong một tư thế kỳ lạ, da thịt trắng tuyết bệnh trạng, đôi mắt nhắm nghiền, toàn thân giống như cây lục bình trôi dạt trong ao.

Chu Diệu Sơn chậm rãi hạ tay xuống, tựa hồ muốn chạm vào thiếu niên gần như rách nát trước mặt, nhưng cuối cùng lại dừng lại.

Hắn gọi điện cho bác sĩ tư nhân của mình đến, lúc đó Tạ Từ đã không thể đứng thẳng được nữa, cậu gầy yếu như một con bướm sắp chết, nhưng khi có người muốn đến gần cậu, thì thanh niên lại kiệt lực phản kháng.

Đôi mắt cậu trống rỗng, ý thức mơ hồ, cậu đưa tay về phía Chu Diệu Sơn, giống như một đứa trẻ mới sinh, giữ lại chút niềm tin.

Chu Diệu Sơn cảm giác như có một chùm pháo hoa nóng bỏng đang bốc cháy trong l*иg ngực của hắn, không biết là do sung sướиɠ khi giấc mộng thành hiện thực hay là run rẩy hối hận.

Bác sĩ đã tiêm cho thanh niên một liều thuốc an thần, cũng nói với Chu Diệu Sơn rằng Tạ Từ có khả năng mắc chứng sợ không gian kín nghiêm trọng.

Bác sĩ tư nhân có chút thương xót nhìn thanh niên đang ngủ trên giường nói: "Nói chung, những bệnh nhân mắc bệnh từ nhẹ đến trung bình sẽ có các triệu chứng như hoảng sợ, hít thở không thông trong không gian tối khép kín. Những bệnh nhân mắc bệnh nghiêm trọng sẽ có cảm giác như bị nhốt vào bình thủy tinh không có oxy, sức lực bị rút sạch, mỗi phút mỗi giây đều như sắp nghẹt thở, tinh thần chìm vào khủng hoảng sợ hãi."

“Đối với người bệnh, nửa tháng sống trong căn phòng đó có lẽ cậu ấy đã muốn mình chết đi vô số lần."