Chương 36

Tạ Từ không về Tạ gia hay Tiết gia, cậu đi tìm một khách sạn nhỏ ở tạm một đêm.

Vì không mang theo chứng minh thân phận nên phải thanh toán thêm tiền thuê phòng.

Tạ Từ không dùng điện thoại di động để thanh toán, trên người chỉ còn dư lại mấy trắm đồng, tất cả đều đưa hết cho ông chủ khách sạn.

Đêm đó, cậu bọc sương lạnh chìm vào giấc ngủ, nhưng lại tìm thấy sự bình yên hiếm có.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Từ bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu ấn huyệt thái dương đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên hơi mập, chính là ông chủ của khách sạn nhỏ này.

Ông chủ thấy hắn mở cửa liền muốn đem tiền đặt cọc đêm qua trả lại cho Tạ Từ, liên tục muốn đuổi cậu đi.

Cũng không nói rõ ràng, chỉ nói có người ở trên xuống kiểm tra, Tạ Từ không có chứng minh thân phận liền tương đương với người không có hộ khẩu, nên không dám để cậu ở lại nữa.

Thời tiết càng ngày càng nóng bức, ban ngày càng dài, ánh nắng ngoài cửa sổ khách sạn nôn nóng ùa vào, khi Tạ Từ đi ngang qua góc cầu thang, cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu đen.

Đối phương lặng lẽ nhìn chăm chú vào cậu, giống như một vệt đen trên bức tranh sơn dầu màu trắng.

Tạ Từ hạ mi che lại ánh mắt, rời đi không nói một lời.

Cậu đương nhiên biết những thứ này là ai đưa tới, Chu Diệu Sơn chính là cố ý để cậu phát hiện ra hắn, muốn làm cho cậu hiểu rõ hoàn cảnh chính mình, trốn không thoát, tránh không khỏi.

Hắn muốn cậu thúc thủ chịu trói.

Dưới sự khống chế gần như nghẹt thở này, Tạ Từ không khỏi sinh ra cảm giác sụp đổ nghẹn ngào khi rơi vào bước đường cùng.

Tạ Từ biết Chu Diệu Sơn là đang ép mình đưa ra lựa chọn, chỉ là lần này đối phương học được cách lấy tình cảm trong xã hội nhân loại làm bước đệm, trong ánh mắt dường như không tồn tại “cảm xúc” của đối phương, Tạ Từ chỉ cảm thấy một cảm giác loại vô lực, nhớp nháp khi bị quyền lực chi phối.

Tạ Từ không thỏa hiệp, nhưng trong mắt Chu Diệu Sơn, sự cố chấp của cậu chỉ là thứ lòng tự trọng nực cười mà thôi.

Tạ Từ đứng trên đường, không biết đi về đâu, trở về Tạ gia chắc chắn sẽ bị đưa trở về lần nữa, đến Tiết gia cũng sẽ gây phiền phức cho vợ chồng Tiết gia.

Cậu không thuê được phòng ở, cũng không tìm được việc làm, trên điện thoại còn có tin nhắn vừa được gửi đến cảnh báo thẻ ngân hàng của cậu đã bị đóng băng, mặc dù Tạ Từ có một khoản tiền riêng nhưng cũng không mang theo.

Không ai có thể giúp cậu.

Ánh nắng chiếu vào người thanh niên như muốn rút sạch nước trong cơ thể cậu.

Điện thoại chỉ còn lại mười phần trăm pin, đột nhiên trên màn hình bắn ra thông báo có tin nhắn gửi đến.

“Tiểu Từ, chúng ta nói chuyện.”

Trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Tạ Từ ẩn ẩn lên một lớp mồ hôi mỏng, cậu đọc cũng không đọc tin nhắn, đầu ngón tay dùng sức ấn mạnh vào màn hình điện thoại, lực độ lớn đến mức như muốn nghiền nát người gửi tin nhắn.

Bầu trời đã chạng vạng, ánh đèn trong thành phố lần lượt sáng lên rực rỡ muôn màu, nhưng Tạ Từ lại cảm thấy mình như sắp hòa vào những cái bóng đen dưới ánh đèn này vậy.

Thanh niên ngủ thϊếp đi trong không gian trống vắng và lạnh lẽo, còn có một giấc mơ ngọt ngào.

Trong mộng, cậu và Tiết Chí đều có tình cảm đối phương, thuận theo tự nhiên bộc lộ tâm ý với nhau, Tiết Chí không gặp được Tô Trật, Tạ Từ cũng không gặp được Chu Diệu Sơn, hai người bọn họ cứ như vậy đến với nhau, nắm tay đi từ trường học đến lễ đường, từ đồng phục đến áo cưới.

Hình ảnh dừng lại ở lễ đường, cha xứ hỏi cậu: "Cậu Tạ Từ, cậu có sẵn sàng chấp nhận anh Tiết Chí đây trở thành chồng hợp pháp của mình, dù bần cùng hay phú quý, khỏe mạnh hay ốm đau, cũng sẽ vĩnh viễn yêu thương và chung thủy với anh ấy hay không?"

Tạ Từ con chưa kịp trả lời, đã cảm thấy một trận lạnh buốt đến từ cổ tay.

Sau khi mở mắt thế giới đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Căn phòng trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây đúng là phong cách mà Tạ Từ yêu thích, bốn vách tường được sơn màu xanh nhạt nhẹ nhàng, trên ban công cửa sổ còn có giàn dây leo tử đằng. Đây là phòng ngủ chính trong căn nhà cổ của Chu gia, là nơi cậu đã ở vô số ngày đêm.

Chu Diệu Sơn đang đứng bên cạnh cậu, trong đôi mắt đen nhánh trống rỗng đang ngưng tụ lửa giận.

Tạ Từ cho rằng mình vẫn còn đang nằm mơ, nhưng giây tiếp theo, người đàn ông nhẹ nhàng đè lên vai cậu, giọng nói lạnh lùng u ám: “Tiểu Từ, em đang mơ thấy ai?”

Cổ tay Chu Diệu Sơn khẽ run rẩy, cơ bắp căng cứng, khiến người ta có cảm giác như hắn sắp mất kiểm soát.

Tạ Từ lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng trong nháy mắt thanh tỉnh này, cậu chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Khuôn mặt thanh tú và gầy gò của cậu căng thẳng, vô số lời chửi rủa và ghê tởm mắc kẹt trong cổ họng.

Tạ Từ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, một lúc lâu sau mới nở nụ cười mỉa mai nói: "Chu tổng, tôi mơ thấy ai chẳng lẽ anh không phải người rõ ràng nhất sao?"

“Ngoại trừ Tiết Chí ra còn có ai, anh sao?”

Cậu nhìn người đàn ông trước mặt một cách giễu cợt, thái độ vô cùng ác liệt, bất chấp tất cả, trần trụi triển lãm mọi thứ trước mặt đối phương.

Đúng, cậu chính là thích Tiết Chí, đối với Chu Diệu Sơn chỉ có chán ghét và ghê tởm. Nếu Chu Diệu Sơn có bản lĩnh thì đem cậu gϊếŧ chết, chỉ cần cậu còn sống, một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ đem tất cả những gì đối phương đã làm với mình trả lại hết.

Chu Diệu Sơn sắc mặt tái xanh, càng dùng sức siết chặt cổ tay thanh niên, những đường gân xanh trên mu bàn tay tái nhợt nổi lên, khiến người ta có ảo giác mạch máu sắp vỡ ra.

Mỗi lời Tạ Từ nói đều khiến hắn vô cùng đau đớn.

Sự ghen tị đã đốt cháy các linh kiện máy móc trong đầu của hắn, khiến Chu Diệu Sơn có ảo giác lý trí của mình đang sụp đổ.

Người đàn ông luôn có khả năng tự chủ tuyệt vời lúc này hai mắt đang tối sầm hắn cầm chặt tay thanh niên, đè cậu xuống dưới thân, nụ cười của hắn trông có chút điên loạn.

Toàn thân Tạ Từ run rẩy, đôi chân cực tàn nhẫn đạp chuẩn đến hạ bộ của nam nhân, chân của thanh niên rất đẹp, thon dài hữu lực, khiến người ta không khỏi suýt xoa.

Tạ Từ dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, sức lực tất nhiên rất lớn, nhưng sức mạnh của Chu Diệu Sơn lại càng lớn hơn, Tạ Từ dù có dùng hết sức lực giãy giụa cũng không thể thoát ra được, hơn nữa cậu đã một ngày không ăn gì, lúc này đã gần kề giới hạn.

Chu Diệu Sơn lấy chiếc cà vạt đen trên chiếc bàn cạnh đó, trói chặt hai tay Tạ Từ vào đầu giường, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên đang bên bờ vực hỏng mất, khóe miệng cong lên một độ cung kỳ quái.

“Tiểu Từ, em có biết không, có một loại thuốc có thể khiến nam nhân thụ thai.” Chu Diệu Sơn dừng một chút, thành công nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của Tạ Từ, mỉm cười nói: "Tiểu Từ, sinh cho tôi một đứa con."