Chương 35

Tạ Từ trước nay chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày bước vào nhà cũ Chu gia.

Cậu đi theo bước chân của Chu Diệu Sơn giống như vô số đêm trước đây, bước vào nhà giam chật chội này .

Nhưng lần này lại là có sự bất đồng.

Những bức tranh u ám và âm trầm đã biến mất, màu sắc của ánh đèn cũng trở nên ấm áp hơn, khoảng trống trên chiếc kệ sách gỗ được chạm khắc tinh mĩ đã được những cuốn sách lấp đầy, cuộn phim, ảnh phong cảnh rừng núi hầu như có thể nhìn thấy được ở khắp mọi nơi.

Bức tường ngay trước đại sảnh vốn là bức chân dung tự họa khổng lồ của một lãnh chúa theo phong cách châu Âu, u ám và chật chội nhưng giờ đây nó được thay thế bằng bức tranh sơn dầu về một tòa lâu đài trong rừng sâu với sắc thái phong phú, tĩnh lặng, tao nhã và sang trọng.

Có thể nói, ngôi nhà cổ này dường như đã biến đổi từ hang ổ của quái vật thành một hòn đảo biệt lập rực rỡ tràn ngập sao trời cùng gió mát.

Rất rõ ràng đây là kết quả mà chủ nhân nơi này dụng tâm bố trí vì Tạ Từ, nhưng thanh niên được lấy lòng lại trước sau đều là dáng vẻ thờ ơ.

Tạ Từ thậm chí có chút uể oải quay mặt đi, đốt ngón tay thon dài duỗi ra, toàn thân toát ra một loại cảm giác kháng cự không nói lên lời.

Tạ Từ có chút mất bình tĩnh hỏi: “Chu Diệu Sơn rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

Chu Diệu Sơn không để ý sự chán ghét của thanh niên, hắn ngồi lên chiếc ghế sô pha mềm mại, đầu tiên bật lửa châm một điếu thuốc, nhìn thấy Tạ Từ hơi nhíu mày, hắn liền ấn điếu thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn trong suốt trên bàn.

Hắn duỗi thẳng người rồi ngả người về phía sau, mái tóc xoăn xõa xuống trước trán.

Ngữ khí Chu Diệu Sơn rất thoải mái, giống như hắn không có mục đích gì, chỉ đơn giản là đang tán gẫu: “Tiểu Từ hình như có chút hiểu lầm với tôi thì phải."

Bên môi hắn ngậm ý cười, hắn thản nhiên giống như không có việc gì nói: “Chúng ta là chồng chồng sắp cưới, rất nhanh sẽ kết hôn, tôi dẫn em đến nhà cũ Chu gia chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

Tạ Từ trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, vừa cử động là vết thương trên lưng lại đau, Tạ Từ cố gắng không để ý tới đau đớn trên lưng, đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.

Cậu hỏi: “Chu Diệu Sơn, anh có ý gì?”

Giọng nói của thanh niên khàn khàn trầm thấp, cho người ta có ảo giác rằng cậu đang ngâm mình trong làn nước biển tanh mặn ẩm ướt, sắp thở không thông chết đi.

Chu Diệu Sơn thu lại nụ cười, sắc mặt lạnh đi, hắn nâng tay phủi bụi trên cổ tay, bình tĩnh nói: “Tiểu Từ, Chu gia sẽ cùng Tạ gia liên hôn ."

Câu nói này quả thực giống như xương cá kẹt vào cổ họng Tạ Từ, Chu Diệu Sơn đang nhắc nhở cậu, hoặc là châm chọc, cũng không nhất định, chính là người cha tốt kia đã đích thân đẩy cậu vào hố lửa.

Tạ Từ khuân mặt trắng bệch không thể tưởng nổi, cậu im lặng không nói một lời, yên tĩnh nhìn Chu Diệu Sơn, đôi mắt thanh niên không xám xịt còn ánh sáng, như là tro tàn của khu rừng sau khi bị lửa thiêu rụi.

"Chu Diệu Sơn." Cậu ngước mắt lên, trên khuôn mặt ôn hòa dần xuất hiện vài vết nứt. "Anh thật đúng là khiến người ghê tởm."

“Tách” một tiếng.

Chiếc bật lửa màu bạc lập loè ánh lửa, Chu Diệu Sơn châm điếu thuốc, tùy ý để làn khói trắng bay lên.

Người đàn ông cau mày, rít một hơi thuốc, tựa hồ gặp phải nan đề khó giải quyết, hắn không nói một lời, dùng cặp mắt tối đen nhìn Tạ Từ.

Thân thể Tạ Từ theo bản năng bắt đầu run lên, đó là phản ứng bản năng của cơ thể cậu khi đối mặt với Chu Diệu Sơn.

Vốn tưởng rằng đối phương ít nhất sẽ tức giận, hoặc là nghĩ ra mấy thủ đoạn mới tới uy hϊếp, nhưng Chu Diệu Sơn không có, hắn chỉ cổ quái nặng nề nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu, thậm chí không hề lộ ra một tia tức giận.

Tạ Từ cố gắng bình tĩnh lại.

Lý trí nói cho cậu biết, Chu Diệu Sơn cùng lắm coi mình như một món đồ chơi để mua vui, nhưng trong lòng lại có dự cảm không mơ hồ, khiến cậu cảm thấy thấp thỏm bất an.

Cậu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, điều chỉnh lại sắc mặt cứng ngắc, ý đồ cùng đối phương thương lượng: "Chu Diệu Sơn, anh là một thương nhân, luôn lấy lợi ích lớn nhất làm đầu, nếu muốn thôn tính Tạ gia, tôi cũng có thể giúp anh. Anh hẳn là rõ ràng mối quan hệ giữa tôi với cha của mình, liên hôn chỉ là hạ sách mà thôi, thậm chí bởi vậy mà sau này tập đoàn Tạ thị gặp chuyện cũng sẽ gây ảnh hưởng đến cổ phiếu của tập đoàn Chu thị, mất nhiều hơn được, anh không cần thiết phải làm chuyện thừa thãi như vậy."

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, nhưng lời nói lại trật tự rõ ràng, cậu rất its khi có thể bình tĩnh như vậy trước mặt Chu Diệu Sơn: "Nếu thứ anh cần là một đối tượng liên hôn, hoặc là một người bạn tình thì lựa chọn tốt nhất không phải là tôi.

Chu Diệu Sơn im lặng nghe, *bất động thanh sắc, trên mu bàn tay lộ ra mấy đường gân xanh, tàn thuốc bị bẻ cong đến méo mó.

*bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc

Không khí im lặng hồi lâu, anh đặt tàn thuốc vào gạt tàn, thong thả ung dung vuốt thẳng ống tay áo, nhẹ giọng nói: "Tiểu Từ, em hẳn là đã có chút hiểu nhầm ở đây, Tạ thị thì tính là cái gì chứ?"

Hắn dừng lại một chút, cười cười nhìn Tạ Từ: “Tôi muốn em làm vợ của tôi.”

Tạ Từ đột nhiên buông lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình, vẻ mặt có chút vặn vẹo vì tức giận, thậm chí còn mang theo chút trào phúng: "Chu Diệu Sơn, vì anh thích tôi nên mới muốn tôi gả cho anh sao?"

Đôi mắt đen trống rỗng của Chu Diệu Sơn nhìn thẳng vào Tạ Từ, mỉm cười nói: “Nếu tôi nói đúng thì thế nào?"

Tạ Từ nhếch môi cười lạnh nói: “Chu tiên sinh thật biết nói đùa.”

Thanh niên ngồi dậy, sau lưng gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng cậu vẫn bình tĩnh nói: “Sắc trời không còn sớm, tôi đi trước."

Sống lưng đĩnh đến thực thẳng, nhìn từ xa giống như một cây thanh tùng, giống như ngay cả tuyết rơi tầm tã cũng không thể làm sụp đổ được sự kiên cường trong xương cốt thanh niên.

Chu Diệu Sơn xoa xoa ngón tay lạnh buốt, cảm giác không cam lòng dâng trào, khiến lông mày của hắn như nhuộm một tầng sương lạnh buốt.

Rõ ràng hắn đã đem sự kiêu ngạo cố chấp của cậu từng tấc từng tấc bẻ gãy, Chu Diệu Sơn nhớ rõ cảnh Tạ Từ đối với mình trưng ra bộ dáng yếu đuối đáng thương cầu xin tha thứ, nhớ rõ bộ dáng yêu kiều đắm mình trong trụy lạc của thanh niên trên giường của hắn, nhớ rõ bộ dáng khóc lóc kề cận sụp đổ của cậu.

Bất quá chỉ mới thả lỏng một chút, đối phương sẽ lại một lần nữa biến mình thành bộ dáng đao thương bất nhập.

Người như vậy, cho dù là dùng hết tất cả thủ đoạn để đối phó với hắn, cũng không có cách nào khiến hắn nhìn ngươi nhiều thêm một cái.