Chương 34

Tạ Từ bước ra khỏi bệnh viện, ánh nắng bên ngoài vừa lúc.

Cậu nghe thấy một giọng nói máy móc vang lên bên tai: “Chúc mừng ký chủ, giá trị nhân thiết lốp dự phòng đã đạt đánh giá bậc S, độ hoàn thiện của nhân vật là 90%. Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, điểm tích phân sẽ được nhân đôi, ngài có muốn tiếp tục ở lại thế giới này hay không?"

Tạ Từ nhẹ nhàng nói: “Tiếp tục.”

Chỉ là nhân đôi tích phân thì làm sao đủ, thứ hắn muốn là toàn bộ tích phân, đạt đánh giá bậc SSS+.

. . . . .

Sau khi nộp luận văn tốt nghiệp, Tạ Từ hoàn toàn thả lỏng, chính thức tiến vào Tạ thị, tuy rằng chức vị là từ dưới chót đi lên, nhưng tốc đọ thăng chức rất nhanh.

Bản thân Tạ Từ là một người rất thiên phú cùng năng lực, khi cậu giúp công ty giải quyết một vấn đề một dự án lớn, các nhân viên cũng hoàn toàn bị thuyết phục.

Chỉ là sinh hoạt an ổn không quá hai ngày, cha Tạ bất ngờ nhắc tới chuyện đính hôn của cậu cùng Chu Diệu Sơn, ý tứ bên trong lời nói là muốn cậu nhanh chóng cử hành hôn lễ.

Tạ Từ nhíu mày, nhưng cậu không thể nói cho cha Tạ biết mình bị Chu Diệu Sơn ép buộc, đành phải giải thích rằng Chu Diệu Sơn và mình đã chia tay.

Cha Tạ lập tức lạnh mặt nói: “Chu gia bên kia cũng không nhắc đến việc hủy bỏ hôn ước, nên con cứ đính hôn theo kế hoạch ban đầu đi.

Tạ Từ đối với cha Tạ từ lâu đã không còn bất luận hi vọng hay chờ đợi gì, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, cậu lạnh lùng nói: “Chu Diệu Sơn cũng không phải là người hiền lành gì, đến lúc đó bị người ta đuổi ra khỏi cửa cũng không chê mất mặt.”

Cha Tạ im lặng, người đàn ông trung niên trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, nói: “Tạ Từ, ngươi là người thừa kế của Tạ gia, chuyện này không có chỗ để thương lượng."

Tạ Từ một lúc sau mới mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Tôi thật sự là con trai của ông sao? Có ai đem con trai thân sinh của mình đưa lên giường người khác sao?"

Cha của Tạ Từ giận tím mặt, người đàn ông trung niên nhặt cây gậy đặt bên cạnh bàn đánh mạnh vào lưng Tạ Từ, chửi: "Đồ mất dạy, lời này mày cũng có thể nói ra sao? Mẹ mày mang thai mười tháng đẻ ra mày, chúng ta có để mày thiếu ăn thiếu uống ngày nào không, toàn thân trên dưới của mày có cái gì mà không phải Tạ gia cho, mày đúng là tên súc sinh.

Tạ Từ tránh cũng không thèm tránh, cứ đứng thẳng tắp ở đó, tùy ý để cha Tạ dùng gậy đánh mình.

Cha Tạ không dừng lại cho đến khi ngửi thấy mùi tanh trong miệng, người đàn ông chỉnh lại quần áo, ném cây gậy xuống trước mặt Tạ Từ, lạnh lùng nói: “Tạ Từ, tao còn chưa chết, chỉ cần tao và mẹ mày còn sống một ngày thì tốt nhất là hãy ngoan ngoãn nghe lời của chúng ta, cho dù mày không thích Chu Diệu Sơn thì cũng phải chịu đựng, có triển vọng một chút, đem công ty của hắn cướp lấy. Khi mọi thứ đều thành của mày rồi, còn lo lắng không thể ly hôn sao?”

Người đàn ông trung niên chỉnh lại bộ vest trên người, hít một hơi bình tĩnh lại rồi nói tiếp: "Ta biết con có tình cảm với tiểu nhà họ Tiết kia. Nhưng con tốt nhất nên rõ ràng vị trí của mình, đừng mơ tưởng đến những người không nên nhớ tới."

Cha Từ nói xong liền phủi tay rời đi.

Tạ Từ vẫn bất động, giống như cái gì cũng không nghe thấy, nhưng eo cậu càng lúc càng cong, thân thể khom xuống, giống như bị một sợi dây thừng quấn lấy cổ họng, siết càng lúc càng chặt cho đến khi hít thở không thông.

Trên mặt đất có bọt nước chậm rãi ngưng tụ, Tạ Từ nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình trong đó, thật giống chó nhà có tang.

Dù không còn ở bên cạnh Chu Diệu Sơn nhưng cậu vẫn bị đối phương nắm trong lòng bàn tay, hoàn toàn chẳng nhìn thấy tương lai.

Chu thị cùng Tạ thị hợp tác càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đang cho rằng bởi vì chuyện tốt của hai nhà sắp đến gần.

Tạ Từ đang nằm trên giường dưỡng thương, đối với mấy lời đồn thổi bên ngoài cũng không để ý đến, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

Rốt cuộc cẩn thận tính lại, cậu và Chu Diệu Sơn đại khái cũng có thể coi là kẻ thù không đội trời chung, đối phương uy hϊếp vũ nhục cậu, cậu cũng thiếu chút nữa liền đem đối phương gϊếŧ chết.

Dù ở phương diện nào đi nữa thì Chu Diệu Sơn cũng không tth có quan hệ gì đến cậu nữa.

Ngoài dự đoán mọi người chính là, chỉ trong vòng hai ngày, Chu Diệu Sơn đã đích thân đến bái phỏng Tạ lão gia và Tạ phu nhân.

Hắn còn mang rất nhiều lễ vật lớn nhỏ đến Tạ gia.

Tạ Từ cảm thấy có gì đó không thích hợp, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Chu Diệu Sơn đang làm bộ làm tịch giả dạng chính nhân quân tử trước mặt cha Tạ, mẹ Tạ, lần lượt gọi “chú” và “dì”.

Chu Diệu Sơn cùng cha Tạ và mẹ Tạ không trò chuyện lâu, mục đích hắn đến đây rõ ràng là vì Tạ Từ.

Người đàn ông vuốt thẳng chiếc áo vest màu xám, khóe môi nhợt nhạt cong lên thành một vòng cung ý vị không rõ, nói với Tạ Từ: “Tiểu Từ, chúng ta đã lâu không gặp, rất nhanh sẽ đính hôn, đôi chồng chồng sắp cưới chúng ta hẳn là phải dành thêm chút thời gian vun đắp tình cảm mới đúng."

Cha Tạ ở một bên cũng cười nói: “Tiểu Từ, đi thôi, cùng Chu tiên sinh ở chung mấy ngày bồi dưỡng tình cảm cũng tốt.”

Tạ Từ mặt vô biểu tình đi theo Chu Diệu Sơn lên xe, cậu ngồi ở ghế phụ, nhìn con đường trước mặt, nắm chặt ngón tay, dùng giọng điệu rất bình tĩnh hỏi: “Chu tiên sinh anh đây là có ý gì? Muốn lật lọng?"

Chu Diệu Sơn ngữ khí thoải mái, thậm chí trên môi còn có ý cười như có như không, dùng ánh mắt bao dung nhìn một đứa trẻ đang cáu kỉnh, nói: "Tiểu Từ, tôi nói là chấm dứt mối quan hệ trước đó, nhưng không đồng nghĩa là chúng ta không thể bắt đầu mối quan hệ khác không phải sao?