Chương 33

Đó là một đêm kỳ lạ, Tạ Từ cuối cùng cũng không nói ra mấy chữ kia, Chu Diệu Sơn không vui, cậu cũng không muốn quản nữa.

Tạ Từ chỉ muốn giải quyết mọi chuyện thật nhanh chóng.

Khoảng mười một giờ, Tạ Từ và Chu Diệu Sơn trở về nhà cũ của Chu gia.

Chu Diệu Sơn cởϊ áσ khoác ra đưa cho người hầu rồi vẫy tay đuổi bọn họ đi.

Ánh đen trong phòng khách chiếu lên bức tường trắng, nhưng bốn phía một mảnh tối tăm, trên những bức tranh sơn dầu là hình ảnh con người có nam có nữ với dáng vẻ cổ quái, giống như quỷ ảnh đang nhảy múa.

Tạ Từ mệt mỏi ấn huyệt thái dương, liếc nhìn đồng hồ trên tường.

11: 49

Còn mười một phút nữa.

Thanh niên trầm mặc cúi đầu, không nói với Chu Diệu Sơn một lời nào, đi thẳng lên lầu thu dọn đồ đạc mình để lại trong tòa biệt thự cổ này.

Chu Diệu Sơn không có ngăn cản cậu, ngược lại trên môi còn mang theo một nụ cười như có như không, tựa như đối với hắn mà nói, thắng lợi đã nắm chắc trong lòng bàn tay.

Ánh mắt hắn nhìn Tạ Từ giống như một tấm lưới dày đặc, Tạ Từ chỉ là một bé cá nhỏ đáng thương đang vùng vẫy trong đó, sống chết đều dựa vào một ý nghĩ của hắn.

Tạ Từ trong nhà cũ Chu gia cũng không có nhiều đồ đạc, phần lớn đều là đồ Chu Diệu Sơn tặng cho cậu, như là đồng hồ đôi, khuy măng sét đắt tiền. Tất cả đều có giá trên trời, phiên bản giới hạn, nhiều người muốn mua còn không mua được.

Nhưng đối với Tạ Từ mà nói, những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì, chỉ khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục mà thôi.

Tạ Từ chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đi xuống cầu thang.

Kim giờ đúng lúc chỉ mười hai giờ, đã sang ngày mới.

Khoảnh khắc này đối với Tạ Từ mà nói chính là sự khởi đầu của một cuộc sống mới.

Tạ Từ tháo chiếc nhẫn trên tay ra, đặt lên bàn, ánh mắt Chu Diệu Sơn luôn dõi theo cậu, mãi cho đến khi nhìn thấy Tạ Từ tháo chiếc nhẫn ra, đôi mắt đen của hắn càng ngày càng sâu thẳm.

Tạ Từ mím môi nói: "Chu tiên sinh, ngày ước định đã đến, anh có thể xóa đoạn video đó đi và không uy hϊếp Tạ gia như đã thỏa thuận được rồi chứ?”

Chu Diệu Sơn mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Hắn nói: "Đương nhiên, như em mong muốn.”

Tạ Từ thở phào nhẹ nhõm, vào lúc cậu chuẩn bị bước ra khỏi nhà họ Chu thì Chu

Diệu Sơn lại lên tiếng.

Hắn nói: “Tiểu Từ, còn một đoạn thời gian nữa là em tốt nghiệp rồi nhỉ."

Tạ Từ nhẹ giọng " ừm" một tiếng, kéo vali, xoay người biến mất trong bóng đêm.

Không một chút nào lưu luyến.

Chu Diệu Sơn nhìn bóng lưng dần dần mơ hồ của thanh niên, đột nhiên đỡ trán, nhếch môi nở nụ cười khô khốc, có loại cảm giác u ám khó tả.

*

Cuộc sống của Tạ Từ dường như đã trở lại bình thường, nhưng khắp nơi đều có tin đồn rằng cậu sẽ đính hôn với Chu Diệu Sơn sau khi tốt nghiệp.

Tạ Từ chưa bao giờ để ý tới.

Rất nhiều người cảm thấy Tạ Từ đã thay đổi rất lớn, trước đây Tạ Từ có thể gọi là ôn tồn lễ độ, văn nhã dịu dàng, nhưng bây giờ toàn thân trên dưới đều toát ra cảm giác lạnh lùng xa cách.

Thanh niên trẻ rõ ràng đang ở giữa đám đông, rồi lại giống như giây tiếp theo cậu sẽ biến mất.

Tiết Chí sau ngày đó bệnh nặng một hồi, nghe nói là trạng thái tinh thần không tốt lắm, trực tiếp xin nghỉ phép nửa năm khiến việc tốt nghiệp bị trì hoãn.

Tạ Từ cùng cha mẹ Tiết gia có quan hệ rất tốt, vì vậy về tình về lý cậu đều nên đi thăm Tiết Chí đang bị bệnh.

Tiết Chí nằm trên giường bệnh, hắn vẫn luôn là loại thiếu niên tràn đầy năng lượng, bộ dáng nhợt nhạt yếu ớt như vậy quả thực hiếm thấy, không khỏi khiến người ta mềm lòng.

Thời điểm Tạ Từ đến lúc nhìn thấy hắn, thanh niên nằm trên giường chật vật đứng dậy, hướng Tạ Từ nở nụ cười lấy lòng, khàn giọng nói: “A Từ, cậu cuối cùng cũng chịu tới gặp tớ."

Tạ Từ vẻ mặt rất bình tĩnh, hai người dù sao vẫn là bạn bè, Tạ Từ như thường lệ hỏi thăm tình huống của hắn, yêu cầu hắn chú ý nghỉ ngơi, an tâm dưỡng bệnh.

Khi thanh niên nói chuyện, ánh mắt Tiết Chỉ luôn dán chặt vào trên người cậu, cảm xúc mãnh liệt mặc cho là ai cũng khó có thể bỏ qua.

Tạ Từ tránh ánh mắt của hắn, hai người trầm mặc một hồi, lúc Tạ Từ chuẩn bị đứng dậy đi lấy nước, Tiết Chí liền khẩn trương nắm lấy cổ tay cậu.

"Tiểu Từ, đừng đi, ở lại với tớ một lúc thôi, được không?"

Tạ Từ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn nói: “Tôi chỉ đi lấy ly nước thôi, cậu cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Tiết Chí nhấp nhấp môi, lúc này mới buông lỏng tay ra.

Hắn bây giờ giống như một con chó vừa bị chủ bỏ rơi, ánh mắt ướt dầm dề nhìn Tạ Từ, mạc danh gọi người đau lòng.

Tạ Từ đút cho hắn một ngụm nước, lúc cậu đang định đặt ly nước lên bàn bên cạnh đầu giường thì phát hiện ống tay áo của mình bị ai đó nhẹ nhàng kéo lấy, là Tiết Chí, hắn dùng đầu ngón tay nắm lấy cổ tay áo của Tạ Từ.

Lực đạo ra nhẹ, giống như một ngọn gió có thể thổi bay.

Tạ Từ sắc mặt bình tĩnh, cậu nhìn Tiết Chí nói: “A Chí, cậu đừng như vậy."

Lời này vừa nói ra, Tuyết Chi vành mắt liền đỏ lên.

Giọng nói của hắn dường như phát ra từ l*иg ngực, khàn khàn lại khổ sở, hắn nói: “Tại sao cậu muốn rời đi, là do cậu không muốn nhìn thấy mặt tôi, do cậu không còn thích tôi nữa, cho nên ngày cả làm bạn với tôi cậu cũng không muốn nữa, đúng không?"

Tạ Từ ngơ ngẩn, cậu rất hiếm khi thấy Tiết Chí khóc.

Nhưng bây giờ, không biết là vì sinh bệnh hay nguyên nhân nào khác, trên mặt Tiết Chí phủ đầy những giọt nước mắt trong suốt, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu.

Tạ Từ chỉ cảm thấy l*иg ngực mình giống như bị kim đâm.

Tiết Chí tiếp tục nói: "A Từ, cậu thật sự thích hắn sao? Cậu đừng đính hôn với hắn có được không? Tớ vừa mới phát hiện ra tớ thích cậu, đừng đối xử với tớ như vậy, tớ chịu không nổi...."

Hắn dùng sức lau nước mắt, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Cậu đừng ghét bỏ tớ có được không, là do tớ ngu ngốc, không hiểu rõ tâm ý của mình. A Từ, người tớ thích từ trước đến nay chỉ có cậu, xin cậu cho tớ một cơ hội.” .

Tạ Từ đầu nửa rũ xuống, lúc lâu không nói chuyện, ngay lúc Tiết Chí cho rằng cậu đã mềm lòng, Tạ Từ lại bình tĩnh ngẩng đầu lên nói với Tiết Chí: “Tiết Chí, đừng nói nữa."

"Cậu chỉ cảm thấy không thích ứng được khi không có tôi ở bên cạnh mà thôi, đó chỉ là tình bạn, tình bạn có thể có rất nhiều loại, bao gồm tình thân, tình hữu nghị, nhưng những thứ này đều không phải là tình yêu."

"Cậu không cần phải thấy có lỗi với tôi, việc tôi thích cậu cũng không bắt buộc cậu phải thích lại tôi, huống chi hiện tại tôi đã không còn thích cậu nữa. Tiểu Chí, chúng ta đều đã trưởng thành rồi, cậu cũng không cần có gánh nặng gì trong lòng.”