Chương 32

Chu Dao Sơn là người thấu tình đạt lý, hắn đương nhiên hận không nổi Tạ Từ, rốt cuộc nhân cũng là hắn gieo, thì quả hắn đương nhiên phải chịu.

Sau khi xuống xe, Chu Diệu Sơn nắm chặt tay thiếu niên, giọng điệu hòa hoãn lại một chút, nhưng sắc mặt vẫn lạnh đạm như cũ: “Tối nay cùng tôi đi dự tiệc."

Tạ Từ theo bản năng gật đầu, thậm chí trong đầu còn nghĩ, chỉ cần Chu Diệu Sơn không tức giận, thế nào cũng được.

*

Tám giờ tối, một chiếc ô tô đỗ dừng lại trước cửa khách sạn.

Trước khi xuống xe, Chu Diệu Sơn nói với Tạ Từ, tối nay chỉ là một chuyến buổi tiệc từ thiện râu ria không đáng nhắc tới mà thôi, cậu chỉ cần ngoan ngoãn đi theo hắn, đối phương nói cái gì, chỉ cần gật đầu một cái là được rồi.

Hai người cùng nhau vào khách sạn, thân phận của Chu Diệu Sơn ở đó, vừa tiến vào đại sảnh, mọi người đã liên tục đến chào hỏi.

Không ít người tò mò liếc nhìn sang Tạ Từ đứng bên cạnh, bọn họ biết xung quanh người cầm quyền Chu gia trước nay chưa từng xuất hiện qua nam nhân hay nữ nhân, bọn họ rất tò mò không biết thần thánh phương nào có thể lọt vào mắt xanh của vị chủ tịch nổi tiếng trong sạch này.

Chờ khi bọn họ nhận ra Tạ Từ là ai, thật sự vẫn có chút kinh ngạc, thầm nghĩ Tạ gia vận khí đúng là không tồi, leo lên được cành cao Chu gia, tương lai chắc chắn càng lúc càng giàu có.

Tạ Từ vẫn luôn đi theo Chu Diệu Sơn theo lời dặn, trên tay cậu còn cầm ly rượu, có lẽ là uống hơi nhiều, trên gò má trắng nõn có chút ửng đỏ, Chu Diệu Sơn liền săn sóc đem cậu bế đến một bên sô pha nghỉ ngơi, còn sai người mang cho cậu một ít bánh ngọt giải rượu.

Ai tinh ý đều có thể nhận ra sự quan tâm khác thường của Chu Diệu Sơn dành cho Tạ Từ.

Mấy người tới kính rượu cười nói: "Đây là lần đầu tiên Chu tiên sinh dẫn người tới dự tiệc, chẳng lẽ sắp có chuyện tốt rồi sao?"

Chu Diệu Sơn lông mày hơi nhướng lên, phiền muộn trên mặt tiêu tán đi một chút, hắn cười nói: “Cũng gần như vậy, tôi còn chưa cầu hôn, phải xem ý em ấy thế nào đã."

Mấy người rất ngạc nhiên, họ vốn tưởng rằng Chu Diệu Sơn nhiều nhất cũng chỉ có chút hứng thú mà thôi. Lại không ngờ hai người đã tính đến việc kết hôn rồi nên bọn họ nhanh chóng nói: “Vậy trước tiên tôi chúc Chu tiên sinh cùng phu nhân *bách niên hảo hợp.”

*bách niên hảo hợp: trăm năm sống với nhau tốt đẹp, hòa thuận

Chu Diệu Sơn cười gật đầu, một bên nhẹ nhàng nắm tay Tạ Từ, ý bảo cậu nói chuyện.

Tạ Từ tửu lượng không cao, lúc này đầu óc đang choáng váng, nghe được những lời đó càng khiến lòng hắn buồn bực, hắn không biết Chu Diệu Sơn rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ có thể nhẫn nhịn, duy trì bộ dáng khách khí để cảm ơn lời chúc phúc giả dối của đối phương.

Vẻ bình tĩnh của Tạ Từ vẫn được duy trì cho đến khi cha Tạ xuất hiện, đi cùng cha Tạ là cha mẹ Tiết gia, Tiết Chí đứng ở cuối cùng.

Ánh mắt của đối phương giống như những mũi kim đâm vào cơ thể cậu.

Trong lúc nhất thời, Tạ Từ thậm chí không dám ngẩng đầu lên, cậu cụp mắt xuống, sắc mặt bình tĩnh, nhưng tay lại không ngừng siết chặt, run rẩy.

Cha Tạ là một người khéo đưa đẩy, cuộc trò chuyện giữa mấy người khá vui vẻ.

Sau khi nói chuyện làm ăn xong, chủ đề tự nhiên chuyển sang người Tạ Từ, mẹ Tiết mím môi mỉm cười, quan hệ của bà và Tạ Từ thật sự rất tốt, đứa trẻ này là bà nhìn từ bé đến lớn, cảm tình tất nhiên sâu đậm.

Mẹ Tiết quan tâm hỏi: "A Từ, lần trước con về nói với chúng ta rằng con đã có người mình thích, chẳng lẽ chính là Chu tiên sinh sao?"

Tạ Từ gượng cười, cậu thật sự không biết nên trả lời thế nào, cũng không dám nhìn Tiết Chí đang đứng ở một bên.

Chu Diệu Sơn nắm tay Tạ Từ, khóe miệng hàm chứa ý cười rất nhỏ, trên khuôn mặt tuấn mỹ u ám hiện ra chút dịu dàng, hắn đối với mẹ Tiết Từ nói: “Tiểu Từ đã ở bên tôi được một thời gian rồi, cũng là lỗi của tôi, vẫn chưa chuẩn bị thời gian để nói với mọi người."

Chu Diệu Sơn ngụy trang đến nho nhã lễ độ, lịch sự tuấn tú, mẹ Tiết nhìn qua, tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối nhưng vẫn rất vui vẻ gật đầu.

Nụ cười trên khuôn mặt cha Tạ không có một chút khuyết điểm nào, ông ta giống như một người cha hết lòng yêu thương con trai của mình nói: "Không sao đâu, việc này làm sao có thể trách Chu tiên sinh được chứ. Còn con nữa A Từ, tại sao con không chủ động nói cho ta biết, cha con còn có thể cấm cản các con yêu đương sao?"

Trong giọng nói của hắn lộ ra vẻ hài lòng, nhưng nghe vào tai Tạ Từ lại khiến toàn thân cậu không rét mà run.

Tạ Từ đột nhiên có loại dự cảm xấu.

Chu Diệu Sơn mỉm cười, từ trong túi áo vest lấy ra một chiếc hộp nhỏ nhung đỏ, mở ra có thể thấy một chiếc nhẫn nam tinh xảo.

Người đàn ông lấy chiếc nhẫn ra, trìu mến nói với chàng trai: “Đây là chiếc nhẫn anh đã đặt làm cách đây không lâu, là do chính tay anh thiết kế, đúng lúc ba em và những người khác đều có mặt ở đây, anh đành đưa nó cho em trước vậy."

Chu Diệu Sơn nắm tay cậu, chuẩn bị giúp cậu đeo nhẫn.

Tạ Từ đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng đến lợi hại, cậu không hiểu ý đồ của Chu Diệu Sơn, Tạ Từ chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương sẽ thích mình, dù sao mới mấy giờ trước cậu còn muốn gϊếŧ hắn.

Mọi người xung quanh đều mỉm cười nhìn cậu và Chu Diệu Sơn, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn hai người, trên mặt cha Tạ tràn đầy vui mừng, mẹ Tiết và cha Tiết nhìn hai người vô cùng dịu dàng và trìu mến, giống như tất cả mọi người ở đây đều đang chúc phúc cho cậu và Chu Diệu Sơn.

Cổ họng cậu khẽ nhúc nhích, Tạ Từ nhất thời cảm thấy buồn nôn.

Nếu Chu Diệu Sơn đang trả thù cậu thì xác thật hắn đã thành công.

Tiết Chí an tĩnh đứng một bên, mặc dù cách Tạ Từ rất gần, nhưng cũng không có ai chú ý đến hắn, toàn bộ khuôn mặt trắng bệch, bọng mắt thâm đen, toàn thân giống như bức tranh sơn dầu bị thời gian mài mòn mà phai đi.

Một màu xám trắng tuyệt vọng.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn kia, Tiết Chí không biết dây thần kinh nào đã bị đυ.ng vào, tay phải của hắn không tự chủ mà nắm lấy cổ tay Tạ Từ, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, như thể giây tiếp theo trái tim hắn sẽ ngừng đập.

Tiết Chí hai mắt có chút đỏ lên nói: "Tiểu Từ, cậu muốn gả cho hắn sao?"

"Bây giờ còn quá sớm, cậu suy nghĩ lại..."

Giọng nói hắn run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu, giăng kín tơ máu, giống như một chú chó đáng thương cầu xin chủ nhân đừng vứt bỏ mình vậy.

Đôi mắt hắn như đang nói với Tạ Từ, làm ơn, cầu xin cậu đừng ở bên hắn, đừng đối xử với tớ như vậy.

Nhưng giây tiếp theo, hắn đã bị cha Tiết nắm lấy cánh tay kéo lại, trong đầu chỉ còn tiếng nổ vang và tiếng nói của những người xung quanh.

“Đây là ai? Ồ, hình như là bạn của Tạ thiếu."

"Bọn họ chỉ là bạn bè thôi, sao lại còn quản người ta có kết hôn hay không? Leo lên Chu gia còn không vui sao?"

“Có lẽ cậu ta thích vị thiếu gia họ Tạ kia đi."

“Cũng không xem lại mình xứng hay không xứng.”

Bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng xin lỗi của cha Tiết và tiếng trách mắng của đám người xung quanh.

Trong mắt hắn chỉ có Tạ Từ.

Tạ Từ im lặng, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái.

Chu Diệu Sơn hoàn toàn không để Tiết Chí trong lòng, đôi mắt đen tối sầm lại, nắm chặt cổ tay Tạ Từ, như là bắt lấy con chim vỗ cánh sắp bay đi.

Hắn cố chấp cứng đầu đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Tạ Từ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Từ và nói: “Nói em sẵn lòng."