Chương 31

Edit: Hoa Tranh☘︎

Những lời ý vị không rõ đó khiến Tạ Từ không nhịn được nổi một thân da gà, nhưng cũng may, đối phương rất nhanh liền trở lại bình thường, lời nói cũng bình thường lại.

Xe buýt chẳng mấy chốc đã đến nơi, Tạ Từ từ phía xa đã có thể nhìn thấy những ngón núi cao chót vót nối liền nhau.

Đây là ngọn núi nổi tiếng ở thành phố B, nó nằm ở ngoại ô giáp ranh với thành phố A. Ngày thường cũng không có nhiều khách du lịch, về cơ bản đều là nhϊếp ảnh gia hoặc họa sĩ đến đây nơi này để tìm cảm hứng.

Tạ Từ thích chụp ảnh, nhưng hiếm khi có thời gian rảnh, hơn nữa Tiết Chí cũng không thích leo núi nên nhiều năm như vậy cậu chưa từng đến đây một lần.

Lần đầu tiên tới, lại là đi cùng Chu Diệu Sơn.

Chu Diệu Sơn là người rất chu đáo và tinh tế, trong quá trình leo núi, không cần Tạ Từ mở miệng nói gì cũng biết khi nào nên đưa cốc nước, khi nào nên đưa quạt, khi nào nên đưa gậy leo núi cùng kẹo.

Vốn bọn họ dự định leo lêи đỉиɦ núi, nhưng giữa đường Chu Diệu Sơn đột nhiên đề nghị đổi một con đường nhỏ hơn, Tạ Từ liền đành phải đi theo.

Đường nhỏ rất gập ghềnh khó đi nhưng càng đi con đường càng trở nên bằng phẳng hơn, dọc đường đi rất yên tĩnh, hương thơm của cỏ cây khiến lòng người cảm thấy vô cùng thư thái, vui vẻ.

Chu Diệu Sơn đặt ba lô leo núi xuống, vẫy vẫy tay với Tạ Từ.

Đây là một vách đá sâu không thấy đáy, hơn nữa còn không có lan can bảo hộ.

Ngọn núi này thật sự rất cao, từ nơi này nhìn xuống có thể thấy mây mù lượn lờ, cảm giác mù mịt bao phủ vạn vật.

Chu Diệu Sơn hiển nhiên rất thích nơi này, đưa cho Tạ Từ một chiếc máy ảnh, dùng giọng nói ấm áp dặn dò thanh niên chỉ được chụp ảnh ở gần đó, không được vào rừng.

Hắn quay lưng về phía Tạ Từ, không nhìn chằm chằm cậu nữa, dùng ngón tay thon dài lấy bảng vẽ ra, chiếc áo sơ mi mỏng của người đàn ông bị gió núi thổi bay lên một chút, trong lòng cậu đột nhiên có một loại cảm giác bình tĩnh không thể giải thích được như bức tranh thủy mặc.

Trước mặt Chu Diệu Sơn là vách núi sâu không thấy đáy, thân thể của hắn cách quá gần vách đá, khi vẽ, mặt mày tái nhợt, lạnh lùng lại vô cùng chuyên chú, thời gian tựa như đã dừng lại.

Nhưng một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Tạ Từ.

Nơi này vô cùng vắng vẻ, không có cameras, cho dù bị người đẩy xuống, chỉ sợ cũng sẽ không có người biết hắn chết ở chỗ này.

Nhưng rất nhanh, tay của Tạ Từ bắt đầu run rẩy. Thanh niên như bị cái ý niệm ác độc này của mình dày vò, trên thái dương bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Nếu có người hỏi Tạ Từ, nếu có cơ hội gϊếŧ chết Chu Diệu Sơn thì cậu có ra tay hay không, thì câu trả lời của Tạ Từ chắc chắn là có, cậu hận Chu Diệu Sơn đê tiện vô sỉ, cũng hận tính chiếm hữu đáng sợ của đối phương.

Ai lại nguyện ý giống như một con chó sống dưới cái bóng của người khác chứ?

Tạ Từ còn chưa yếu đuối đến cái mức này.

Khuôn mặt thanh niên trắng bệch, bước chân theo bản năng mà thả nhẹ, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh người trước mắt này đối với mình nhục nhã, bức ép.

Cậu ngừng thở, đi đến phía sau Chu Diệu Sơn, gương mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt giống như trong suốt.

Tạ Từ cảm thấy trong nháy mắt kia chính mình giống như là si ngốc, có một luồng âm thanh ở trong đầu không ngừng thúc giục cậu, đẩy xuống, đẩy xuống ngươi liền có thể hoàn toàn thoát khỏi hắn rồi, hắn đáng chết.

Áp lực tâm lý nặng nề khiến thanh niên hoảng hốt như rơi vào ảo giác, cậu dường như đã nhìn thấy khối thi thể bị dập nát thành nhiều mảnh của Chu Diệu Sơn, khuôn mặt trắng bệch hỗn loạn máu me, đôi môi khô khốc trắng bệch giật giật, hắn hỏi: “Vì sao lại muốn gϊếŧ tôi?”

Tạ Từ ánh mắt mơ hồ, vào lúc đầu ngón tay của cậu sắp chạm vào Chu Diệu Sơn, đối phương chợt quay lại, đôi tay tái nhợt hữu lực gắt gao bắt lấy cánh tay cậu.

Tạ Từ trong nháy mắt cảm thấy đầu óc trống rỗng, cảm giác sợ hãi lan tràn khắp tứ chi, cả người lảo đảo như muốn ngã xuống.

Chu Dao Sơn nhíu mày, mặt không biểu tình, cứ như vậy yên lặng nhìn Tạ Từ, gương mặt nhợt nhạt khiến hắn trông giống như quỷ hồn, sức lực trên tay nam nhân càng mạnh, giữa mày ẩn ẩn sinh ra một cổ lệ khí.

Tạ Từ chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn như sắp bị bóp nát, trong cơn hoảng loạn, cậu bị Chu Diệu Sơn đè xuống dưới đất.

Chu Dao Sơn cúi người, thanh âm vô cùng lạnh lùng: “Tiểu Từ, em vừa mới muốn làm cái gì?”

Tạ Từ mặt trắng nhợt, trầm mặc.

Chu Dao Sơn nhìn xuống cậu, khẽ cười một tiếng: “Muốn tôi chết đến thế sao?”

Nụ cười của hắn quá mức âm u, khiến người rất dễ dàng liên tưởng tới loài rắn độc có hoa văn diễm lệ rực rỡ nhất, cũng có nọc độc mạnh mẽ nhất.

Chu Dao Sơn trên mặt lộ ra một nụ cười gần như khinh miệt, hắn từ trên cao nhìn xuống mà nhắc nhở thanh niên: “Tiểu Từ, hôm nay là ngày cuối cùng, với biểu hiện này của em tôi không thể cam đoan là mình sẽ không đổi ý.”

Tạ Từ nghe thế mới hoảng sở, biểu tình thanh niên cực kỳ hoảng loạn, cậu không ngừng xin lỗi, thậm chí nhìn có chút thần kinh, không ngừng lặp đi lặp lại lời xin lỗi:“Thực xin lỗi, thực xin lỗi,.... em không muốn làm như vậy, ngài hiểu lầm rồi, em không dám, không dám ······”

Biểu tình Tạ Từ như là sắp khóc đến nơi, hốc mắt phiếm hồng, gương mặt đỏ lên, có cảm giác vô cùng đáng thương bị ức hϊếp sắp hỏng mất.

Chu Dao Sơn lại không cảm nhận được thú vui khi bắt nạt người khác, hắn bây giờ chỉ cảm thấy bất lực không biết phải làm sao, đành thở dài bất đắc dĩ.

Hắn thừa nhận, bản thân cũng tồn tại tâm tư muốn thử, chỉ cần Tạ Từ mềm lòng, cho dù chỉ là do dự trong nháy mắt, hắn vẫn có thể tự lừa mình dối người, Tạ Từ đối với mình không hoàn toàn chỉ có thù hận.

Hai người ở chung bao nhiêu ngày đêm, trong mắt Tạ Từ xem ra không đọng lại một chút tình cảm nào.

Chu Diệu Sơn nhìn thanh niên bị ép đến hỏng mất trước mắt, đôi mắt rũ xuống, che giấu cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Hắn đau lòng, thương tiếc, rốt cuộc chính là hắn đã đem Tạ Từ bức đến tình trạng này.

Nhưng nghĩ đến việc cậu thật sự muốn đẩy hắn vào chỗ chết thì Chu Diệu Sơn lại hận không thể đem cậu trói lại khóa chặt ở bên người mình.

Mãi cho đến khi trở về nhà cũ Chu gia, Chu Diệu Sơn đều chưa từng để ý tới Tạ Từ.

Tạ Từ lúc đầu còn sẽ thật cẩn thận tới gần hắn, thậm chí còn táo bạo hôn lên môi hắn, nhưng Chu Diệu Sơn thần sắc vẫn luôn nhàn nhạt không hề phản ứng, như là cuối cùng cũng đối với Tạ Từ mất đi hứng thú.

Vì thế thanh niên cũng không dám làm thêm hành động dư thừa gì nữa, cậu trầm mặc ngồi ở một bên, cả người toát ra cảm giác u ám mỏi mệt.