Chương 30

Hai người ngồi cùng nhau trên chiếc bàn vuông dài, theo quy định của Chu gia thì hai người nên tách ra ngồi ở ví trí đối diện nhau, kéo khoảng cách càng xa sẽ khiến đối phương không thể nhìn rõ mặt.

Lễ nghi ăn uống kiểu này chắc chắn sẽ khiến bầu không khí gia đình rất lạnh lẽo, nhưng Tạ Từ vẫn luôn rất thích quy định này, bất kì chuyện gì giúp cậu tránh xa Chu Diệu Sơn cậu đều thích hết.

Nhưng lúc Tạ Từ ngồi xuống, lại phát hiện Chu Diệu Sơn vốn nên ngồi ở đối diện laih chậm rãi bưng bát mì ngồi đến ngồi bên cạnh cậu, cho dù Tạ Từ có chút nghi hoặc nhìn sang, hắn còn mỉm cười với cậu rất dịu dàng, có vẻ tâm trạng đang rất tốt.

Tạ Từ quay đầu đi, trong lòng đứng ngồi không yên.

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang nhàn nhã nhìn mình, đối phương nhẹ nhàng nói: “Đã lâu rồi tôi không xuống bếp, em nếm thử xem hương vị thế nào?”

Tạ Từ chỉ có thể căng da đầu gắp mì ăn, sợi mì có vị chua ngọt mềm mại, không ngờ vô cùng ngon miệng, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của Tạ Từ.

Tạ Từ rất kinh ngạc, không khỏi ngước mắt lên nhìn nam nhân đang mặc bộ quần áo màu xám mặc ở nhà bên cạnh.

Chu Diệu Sơn chưa kịp cong môi hướng về phía cậu, Tạ Từ đã nhanh chóng thu ánh mắt lại, khiến Chu Diệu Sơn cảm thấy tủi thân một cách khó hiểu.

Hắn không khỏi nghĩ, nếu người ngồi trước mặt Tạ Từ là Tiết Chí, chắc chắn cậu sẽ không chỉ im lặng đến nhìn cũng không muốn nhìn hắn như vậy phải không?

Thanh niên có thể thản nhiên cùng hắn trò chuyện, thân mật khoác tay lên vai hắn, kể về những sự việc gần đây ở trường, mỉm cười dịu dàng với hắn.

Chu Diệu Sơn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày đi ghen tị với ai, nhưng đối mặt với thái độ Tạ Từ với mình trong lòng hắn nhịn không được mà sinh ra tức giận.

Những ngón tay nhợt nhạt của hắn nắm chặt đôi đũa trong tay, hắn biết trong kịch bản cuộc đời của Tạ Từ và Tiết Chí, hắn chỉ là một kẻ xấu chia rẽ hai người, nêu đã là kẻ xấu rồi thì cứ để hắn xấu triệt để luôn đi.

Những ý nghĩ xấu xa trong đầu còn chưa kịp hình thành, Chu Diệu Sơn đã chú ý tới động tác của thanh niên.

Tạ Từ thời điểm ăn cơm trước nay đều rất nghiêm túc, lúc này cậu dường như vứt bỏ hết định kiến của mình đối với Chu Diệu Sơn.

Đôi mắt đen của chàng trai dường như tỏa sáng, trên môi có dính chút sốt cà chua, hai bên má do ăn nhiều thứ cùng lúc mà có chút phồng lên giống như bé chuột hamster tham ăn, có thể nhìn ra được cậu rất thích mấy món ăn Chu Diệu Sơn nấu.

Chu Diệu Sơn bất tri bất giác thả long đôi đũa trên tay ra, hắn nghĩ, Tạ Từ quả thực là một nhóc con bướng bỉnh nhưng cũng rất đáng yêu.

Hắn thậm chí còn mang theo vài phần chờ mong nghĩ, nếu Tạ Từ thực sự yêu mình thì sẽ như thế nào?

Sẽ dùng ánh mắt thâm tình như đã từng nhìn Tiết Chí mà nhìn hắn sao?

Sẽ cùng hắn thân mật mười ngón tay đan nhau đi dạo, sẽ dâng lên đôi môi ngọt ngào mặc hắn chà đạp sao?

Sẽ cam tâm tình nguyện mặc vào áo ngủ của hắn, cùng hắn ngủ chung trên cùng một chiếc giường sao?

Chu Diệu Sơn cảm thấy đầu óc mình như bị gió thổi bay mất, hắn đã có đủ điểm để hoàn thành nhiệm vụ này, kỳ thực hiện tại nếu hắn muốn là có thể rời khỏi thế giới này.

Nhưng hắn vẫn luôn sử dụng điểm xếp hạng để thuyết phục mình tiếp tục ở lại.

Sau khi quét sạch tầng tầng sương mù, chỉ còn lại một thân ảnh của Tạ Từ.

Hắn muốn đưa Tạ Từ rời đi, đem thanh niên đến thế giới của mình, khiến cậu chỉ thuộc có thể thuộc về riêng mình.

Hắn chưa bao giờ có một tâm nguyện cấp bách đến vậy, cấp thiết đến mức hắn bắt đầu tính toán lại số tích phân khổng lồ của mình.

Chu Diệu Sơn nghĩ, vào giờ phút này, chỉ cần Tạ Từ chịu hôn hắn một cái, nói yêu hắn, cho dù hắn có biến thành kẻ nghèo hèn trắng tay cũng được luôn.( Vã quá zị anh trai😂)

Nhưng Tạ Từ không có.

Tạ Từ liếc mắt cũng không cho hắn một cái, đối phương vẫn nghiêm túc ăn mì, như thể việc bản thân ăn cơm cũng là một điều gì đó rất đáng khen.

Nhưng Chu Diệu Sơn lại cảm thấy vui mừng không thể giải thích được.

Hắn đúng là càng ngày càng trở nên kỳ quái, Chu Dao Sơn nghĩ.

*

Buổi chiều, Chu Diệu Sơn thay một bộ quần áo thể thao, gương mắt tái nhợt không có chút huyết sắc, lúc này hắn đang cõng trên lưng một chiếc balo leo núi khá lớn, khiến hắn trông đẹp trai hơn bao giờ hết.

Tạ Từ cũng bị buộc phải thay bộ thể thao màu đen, rất xứng đôi với bộ đồ thể thao màu trắng của Chu Diệu Sơn, hai người cùng nhau ra cửa, ai tinh tường chút chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết họ là một đôi trẻ tới du lịch.

Chu Diệu Sơn cũng không gọi tài xế, nắm tay thanh niên chậm rãi đi về phía xe buýt gần đó.

Chu Dao Sơn không giải thích, Tạ Từ cũng không hỏi.

Ánh nắng tháng tư đủ chói chang, thậm chí có chút lóa mắt, trong không khí tràn ngập hương hoa, Chu Diệu Sơn đứng bên cạnh Tạ Từ, dù cố ý hay vô tình đều cản trở ánh sáng chói mắt giúp thanh niên.

Chung quanh chỉ có vài người đang đợi xe buýt, nhưng ánh mắt của họ đều không ngoại lệ mà tập trung hết vào người Tạ Từ và Chu Diệu Sơn.

Tạ Từ có chút không được tự nhiên cử động cổ tay, mối quan hệ của cậu và Chu Diệu Sơn không được để lộ ra ngoài ánh sáng, tự nhiên cậu cũng chịu không được sự chú ý của nhiều người như vậy.

Có lẽ họ chỉ vì vẻ ngoài của hai người mà chú ý đến cậu và Chu Diệu Sơn, nhưng Tạ Từ vẫn cảm thấy rất xấu hổ, cảm giác giống như lớp quần áo cuối cùng trên người bị lột mất.

Hai người theo đám người cùng nhau lên xe, Chu Diệu Sơn tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhường Tạ Từ ngồi vào, sau đó cúi người ngồi xuống như một quý ông.

Cửa sổ xe buýt mở to, bên ngoài ồn ào náo nhiệt, ánh sáng ấm áp chiếu vào cánh tay Tạ Từ, mạc danh làm người ta có cảm giác như được sống lại.

Chu Diệu Sơn chắp hai tay lại, mái tóc đen rũ xuống, khuôn mặt tái nhợt bị mấy tia nắng chiếu vào, khiến hắn có loại cảm giác mỏng manh yếu ớt.

Không biết cái gì xúc động đến dây thần kinh của hắn, hắn giống như nói chuyện phiếm, bắt đầu kể với Tạ Từ về quá khứ của mình.

"Đây là lần thứ hai tôi đi xe buýt với người khác." người đàn ông mỉm cười, hắn nói tiếp với vẻ mặt hồi tưởng: “Lần đầu tiên là với mẹ của tôi."

Giọng nói của Chu Diệu Sơn rất bình tĩnh: “Mẹ tôi là một người phụ nữ đáng thương, bà không tự nguyện đến ở với bố tôi, trước đây bà chỉ làm bồi bàn trong một quán cà phê nhỏ, đã có người yêu, thậm chí còn suýt chút nữa đã kết hôn với người đó."

Tạ Từ không nói gì, hoặc là cậu không nghe, ngơ ngác nhìn cảnh vật chậm rãi trôi qua ngoài cửa sổ.

Chu Diệu Sơn không thèm để ý, hắn nói: “Cha tôi trong mắt bà có lẽ chỉ là một người qua đường giàu có và quyền thế. Nhưng ông ấy lại yêu bà, cha tôi đã đến nhà ông bà ngoại tôi xin cưới bà ấy. Mẹ tôi đã nhất quyết không đồng ý còn cùng người yêu bỏ trốn. Cha tôi phải dùng rất nhiều thủ đoạn hèn hạ cuối cùng mới thành công lấy được bà, như những gì ông ấy muốn. Sau khi cưới, bà bị cha tôi nhốt trong nhà suốt hai năm và sinh ra tôi, khi đó mọi người, bao gồm cả cha tôi đều cho rằng bà đã nhận mệnh."

“Ai cũng không ngờ được bà vẫn luôn trù tính bỏ trốn, năm đó tôi được 4 tuổi, bà ấy chạy, mang theo tôi cùng nhau ngồi trên xe buýt.”

Giọng điệu của Chu Diệu Sơn thậm chí còn có chút giễu cợt, Tạ Từ mẫn cảm nghe ra được hắn dường như đang cười nhạo mẹ mình.

Quả nhiên, giây tiếp theo, hắn nói: “Cuối cùng bà ấy vẫn bị cha tôi bắt lại, bà ấy bóp bả vai tôi, dọa vặn gãy cổ tôi ngay trước mặt ông."

Hắn chỉ nói đến đây rồi dừng lại, Tạ Từ không biết hắn nói những lời này là có ý gì, là muốn cậu thương hại hắn sao? Hay là hắn tự cho mình là đúng, cho rằng cậu sẽ mềm lòng tha thứ cho những chuyện bẩn thỉu mà hắn này đã làm với cậu trước đây?

Chu Diệu Sơn trầm mặc hồi lâu, sau đó lộ ra một nụ cười quái dị, không rõ ý vị nói với Tạ Từ: “Cho nên, Tiểu Từ, đừng nghĩ đến việc trốn thoát."