Chương 29

Edit: Hoa Tranh☘︎

Trong nhà cũ của Chu gia luôn có rất ít người hầu, thậm chí vì tính tình lập dị của chủ nhân tòa nhà nên cứ cách một khoảng thời gian người hầu sẽ thay đổi một lượt.

Nhưng hôm nay rõ ràng có gì đó không thích hợp, Tạ Từ từ khi tỉnh dậy đến nay không thấy người hầu nào ở trong nhà, ngay cả lão quản gia luôn trầm mặc cũng không thấy bóng dáng đâu.

Người hầu đều không có ở đây, tự nhiên cũng sẽ không có ai làm bữa sáng.

Tạ Từ không biết Chu Diệu Sơn lại đang có chủ ý gì mãi đến khi bị hắn kéo vào phòng bếp.

Phòng bếp của nhà họ Chu được thiết kế rất đẹp và sạch sẽ, thậm chí có phần rộng rãi quá mức, rèm cửa bị kéo lên một nửa, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ dừng lại trên sườn mặt trắng bệch của Chu Diệu Sơn, khiến khuôn mặt vốn u ám của hắn trở nên nhu hòa hơn vài phần.

Ngoại hình của hắn không thể nghi ngờ vô cùng xuất chúng, nhưng người thanh niên duy nhất có thể nhìn thấy vẻ mặt này lại thờ ơ, thậm chí có chút không kiên nhẫn.

Tạ Từ căn bản là không có tâm trạng cùng người đã từng bức bách, làm nhục mình chơi trò chơi tình ái này.

Nhưng bây giờ cậu không còn khả năng để phản kháng, chỉ có thể chịu đựng.

May mắn thay, chỉ còn phải nhịn một ngày cuối cùng này.

Tạ Từ nhìn Chu Diệu Sơn từ trong tủ lạnh lấy ra mấy quả cà chua, khoai tây, giăm bông và trứng gà, dùng ngón tay thon dài gọt vỏ khoai tây rồi cắt thành từng lát mỏng.

Hơi thở sinh hoạt ấm áp, dịu dàng này hoàn toàn khác với vẻ ngoài u ám, thiếu sức sống thường ngày của hắn, quả thực giống như hai người khác nhau vậy.

Hoàn toàn không thể tưởng tượng được đây lại là người đứng đầu nhà họ Chu tính tình quái dị, vui giận bất thường trong mắt đám người ngoại giới kia.

Người đàn ông cúi đầu thái rau, mái tóc có chút rối bù dừng lại trên mí mắt, có lẽ có chút khó chịu, hắn ngước mắt nhìn Tạ Từ bên cạnh, mí mắt hơi hồng nhạt.

Hắn nói: “Tiểu Từ, tóc chọc vào mắt rồi."

Vẻ mặt của Chu Diệu Sơn rất bình thường, phảng phất hai người đã từng thân mật như vậy vô số lần, giống như một cặp tình nhân.

Tạ Từ im lặng một lát, nhưng cuối cùng vẫn tiến lên hai bước, vén sợi tóc ra khỏi mí mắt của đối phương.

Động tác thân mật khiến hơi thở của hai người như hòa vào nhau, Tạ Từ có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen của Chu Diệu Sơn chứa đầy hình bóng của mình.

Ánh mắt của đối phương quá mức chuyên chú, như ẩn chứa những cảm xúc mơ hồ không thể diễn tả bằng lời.

Tạ Từ không tự nhiên cụp mắt xuống, vô thức muốn tránh né, nhưng khi cúi đầu xuống, lại phát hiện một cảm giác ấm áp, mềm mại lướt nhẹ trên trán mình.

Đó là một nụ hôn vừa ấm áp lại mát lạnh, vừa chạm vào đã rời đi.

Thiếu niên nhất thời không kịp phản ứng, hai mắt tròn xoe, nhìn có vẻ hơi ngốc.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Chu Diệu Sơn dường như cũng một mảnh hồng nhuận, bên tai mơ hồ có chút ửng đỏ, hắn cười nói: "Tiểu Từ, lúc này em hẳn nên chủ động đi."

Tạ Từ không nói lời nào, dươi chân theo bản năng lùi về phía sau.

Dầu trong nồi đã nóng lên, hành tỏi trong nồi vang lên tiếng xèo xèo.

Chu Diệu Sơn kiên nhẫn chờ một lát, sắc mặt tái nhợt dần dần lạnh xuống, hắn mặt không biểu tình đến gần Tạ Từ, mái tóc hơi xoăn lại che mí mắt, nói: “Tiểu Từ, nghe lời.”

Tạ Từ im lặng, tựa người vào một bên bàn bếp bằng sứ trắng, chủ động vòng tay qua cổ người đàn ông, vô cùng ngoan ngoãn hôn lên đôi môi lạnh lẽo của đối phương.

Tạ Từ hôn không giỏi lắm, mặc dù cậu đã ở bên Chu Diệu Sơn rất lâu.

Cậu hôn như một bé mèo con, thật cẩn thận, thân mật lại hàm súc, như thể nghiêm túc hơn một chút cũng là một tội ác.

Chu Diệu Sơn thích nhất bộ dáng này của Tạ Từ, miệng thì đang dán lên môi hắn, trên mặt lại cau có như ai nợ tiền cậu không chịu trả vậy, vô cùng đáng yêu.

Chu Diệu Sơn vỗ vỗ vai thiếu niên, ôn tồn nói: "Được rồi.

Tạ Từ buông lỏng tay ra, đôi mắt đen mờ mịt như bị lạc vào trong tầng sương mù mông lung, mờ ảo.

Chu Diệu Sơn lại hôn lên trán cậu một cái, giọng điệu đầy thương tiếc, những câu chữ lại thô tục vô cùng: “Tiểu Từ, em cũng sẽ ấy như thế này câu dẫn hắn sao?

Mu bàn tay Tạ Từ căng thẳng, cậu mím môi, ánh mắt tối sầm: “Sẽ không."

“Chu Diệu Sơn.” Cậu nói: “Tôi không còn thích Tiết Chí nữa.”

Cho nên đừng nhắc đến hắn.

Chu Diệu Sơn thản nhiên cười, hắn biết rất rõ Tạ Từ là người như thế nnhã

Chân thành, giỏi nhẫn nhịn lại bướng bỉnh.

Tất cả những tính cách không được tính là ưu điểm này lại đặc biệt hấp dẫn khi đặt lên Tạ Từ.

Chu Diệu Sơn vẻ mặt nghiêm túc cho mì vào nồi, sai Tạ Từ đi gọt vỏ cà chua và đánh trứng.

Từ ngoài phòng bếp nhìn vào, hai người sóng vai đứng cạnh nhau chuẩn bị đồ ăn trông rất ấm áp.

Dường như đây không còn là căn nhà cũ lạnh lẽo của nhà họ Chu nữa mà là ngôi nhà nhỏ ấm áp của một đôi tình nhân trẻ.

Rất nhanh, món mì hầm với cà chua và khoai tây đã sẵn sàng, hai người đàn ông trưởng thành tự nhiên sức ăn rất lớn, Chu Diệu Sơn múc đầy hai bát lớn.