Chương 28

Tạ Từ không biết Chu Diệu Sơn là ai, cũng không biết đối phương lấy được nhiệm vụ có kịch bản như thế nào, nhưng điều này không trở ngại để cậu biết Chu Diệu Sơn là một kẻ kiêu ngạo.

Có một số nhân viên cũ đã làm việc lâu năm cho công ty Phục Hồi Thế Giới, quanh năm xuyên qua vô số thế giới, dễ dàng hình thành tâm lý cho rằng mình là người ngoại lai khác biệt, bọn họ thậm chí không coi người bản địa là con người chân chính mà đối đãi bình đẳng.

Kịch bản Chu Diệu Sơn nhận được hẳn có liên quan đến nhân vật cậu đóng, nếu nhiệm vụ của Chu Diệu Sơn là hủy hoại Tạ Từ thì quả thực hắn sẽ thành công.

Thậm chí còn hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.

Nhưng đáng tiếc Tạ Từ đã không còn là ‘Tạ Từ’ chân chính.

Thủ đoạn của Chu Diệu Sơn trong mắt cậu thì có vẻ hơi vụng về, nếu không phải cậu muốn được xếp hạng SSS thì Tạ Từ căn bản sẽ không thèm đối phó với hắn.

Tạ Từ cảm giác được người ôm mình phía sau chậm rãi thả lỏng hô hấp, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó rút tay đối phương ra khỏi thắt lưng mình.

Tạ Từ không thể không thừa nhận rằng đôi khi tật xấu của con người có thể lây truyền sang nhau.

Cậu cũng muốn xem, nếu cuối cùng Chu Diệu Sơn phát hiện mình chơi đùa với lửa rồi tự thiêu luôn chính mình, không thể kiềm chế mà yêu một người bản xứ của tiểu thế giới sẽ là quang cảnh như nào.

*

Tạ Từ bị ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ánh mặt trời đánh thức, rèm cửa phòng ngủ chính chưa được kéo kín, vừa quay người lại đã cảm nhận được một đôi bàn tay ấm áp ôm lấy mình,kéo vào trong l*иg ngực.

Cậu ngước mắt nhìn qua, nhất thời cảm thấy có chút ngỡ ngàng.

Tạ Từ hiếm khi nhìn được thấy bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ của Chu Diệu Sơn.

Những hành động tiềm thức của con người khi mới tỉnh dậy rất chân thật, lông mày của Chu Diệu Sơn lộ ra chút mệt mỏi và lười biếng, dưới mí mắt có chút xanh đen khiến hắn trông có vẻ mỏng manh, yếu ớt.

Tạ Từ dời mắt đi, Chu Diệu Sơn sao có thể yếu đuối?

Quả nhiên, trong vòng năm phút, người đàn ông mở mắt ra, vẻ mặt vẫn như cũ lạnh lùng và u ám.

Tạ Từ không thích ở cùng một không gian với hắn, nhưng khi hắn chuẩn bị đứng dậy, đôi mắt đen của Chu Diệu Sơn khẽ động, ánh mắt rất nhàn nhạt nhìn cậu, giống như một loại nhắc nhở cùng ám chỉ nào đó.

Hắn nói: “Chào buổi sáng.”

Hắn nói xong, đôi mắt đen đó không ngừng nhìn chằm chằm vào cậu, lộ ra vẻ nghiêm túc và bướng bỉnh hiếm có.

Hai người rơi vào giằng co, cuối cùng vẫn là Tạ Từ thỏa hiệp, hơn nữa hắn đã đồng ý rồi, làm ra vẻ cũng không có ý nghĩa gì.

Vì vậy cậu gật đầu, mí mắt rũ xuống một nửa, lãnh đạm nói: “Chào buổi sáng."

Sau khi nói xong liền rời giường mặc quần áo rồi đi rửa mặt.

Chu Diệu Sơn nhìn thấy hành động của cậu cũng không có chút nóng nảy nào, chỉ lặng lẽ đi theo sau thanh niên, cùng nhau mặc quần áo, cùng nhau rửa mặt.

Bồn rửa tay của hai người có một cặp cốc đánh răng, một cặp bàn chải đánh răng, ngay cả khăn lau mặt cũng là một cặp, một cái màu xám một cái màu xanh lam.

Không gian phòng tắm rất rộng rãi, hai người cạnh nhau cùng đánh răng rửa mặt, đột nhiên sinh ra loại cảm giác ấm áp lạ thường.

Trên cằm Chu Diệu Sơn xuất hiện lấm tấm cọng râu ngắn cũn cỡn, hắn cầm chiếc máy cạo râu điện lên đưa cho Tạ Từ, dùng đôi mắt đen láy nhìn cậu.

Tạ Từ mím môi, dường như đang thì thầm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy máy cạo râu, đứng trước mặt Chu Diệu Sơn, ngẩng đầu lên giúp hắn cạo.

Sắc mặt trước giờ luôn lạnh như băng của Chu Diệu Sơn dường như hòa tan ra một chút, hắn nghe thấy thanh niên nhỏ giọng nói: “Phiền phức.”

Thanh âm rất nhỏ, thậm chí còn có vẻ đùa giỡn, thân mật.

Chu Diệu Sơn cúi đầu nhìn thiếu niên chỉ thấp hơn mình nửa cái đầu, thân trên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, xắn tay áo lên một nửa, để lộ ra cẳng tay trơn bóng.

Khuôn mặt trắng nõn mịn màng mang theo nét trong trẻo dịu dàng, lúc này hai mắt nghiêm túc nhìn hắn, cẩn thận cạo chòm râu, bộ dáng chuyên chú như thể lúc này cậu thực sự yêu hắn.

Chu Diệu Sơn đã đi qua vô số thế giới, trải qua tuyệt cảnh, chân chính trở thành người ngồi ở địa vị cao, hắn sớm đã hiểu rõ trói buộc cùng quy tắc của tiểu thế giới, tiền tài, danh lợi, thứ gì hắn cũng có, rất ít chuyện có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.

Thứ hắn muốn đều có được rất dễ dàng, khiến hắn khó có được sinh ra cảm giác thỏa mãn.

Nhưng những thiếu sót đó đã được Tạ Từ bù đắp.

Tạ Từ đoán không sai, Chu Diệu Sơn quả thực là một người nhiệm vụ giả, nhiệm vụ hắn được giao là làm nhân vật phản diện, mục tiêu là hủy hoại Tạ Từ.

Chu Diệu Sơn là một nhân viên kì cựu đã công tác ở cục phản diện đã lâu, những nhân hắn sắm vai đều là những nhân vật phản diện đúng nghĩa, âm hiểm xảo trá, tội lỗi đầy mình, không chuyện ác nào không làm, bất luận từ ngữ xấu xa hèn hạ thế nào cũng cực kỳ phù hợp với nhân vật hắn sắm vai.

Vì vậy, sau khi nhiệm vụ kết thúc, họ phải ngay lập tức được tiếp thu ám thị tâm lý để xóa sạch cảm xúc, tránh bị cuốn quá sâu vào vai diễn và không thể tự thoát ra.

Tóm lại, trong số các bộ phận của Công ty Thế Giới Sống Lại hàng năm, số lượng người mới đến chạy vào cục phản diện là nhiều nhất.

Chu Diệu Sơn có khả năng trụ lại đến ngày hôm nay có lẽ là do bộ não máy móc được cấy ghép một nửa của hắn ta.

Bộ não con người có thể tiết ra hormone cảm xúc nhưng máy móc thì không, chúng chỉ là những số liệu lạnh lùng.

Cho nên, khi Chu Diệu Sơn đối với Tạ Từ sinh ra hứng thú và quan tâm, liền mang ý nghĩa rất đặc biệt.

Máy móc sinh ra cảm tình.

Hắn bắt đầu cẩn thận quan sát thanh niên trong chai thủy tinh kỹ hơn, cố gắng tìm hiểu thứ gì khiến cậu trở nên khác biệt với những người khác.

Kỳ thật Tạ Từ cũng không có gì đặc biệt, cậu đi theo chỉ dẫn của tiểu thế giới, đảm đương vai trò làm công cụ hình người trong câu chuyện tình yêu của Tiết Chí và Tô Trật.

Cậu thậm chí còn chưa thể tự thức tỉnh, có ý thức của riêng mình.

Nhưng chính người như vậy, rõ ràng tuân theo chỉ dẫn của tiểu thế giới, lại là nguyên nhân khiến cốt truyện trở lên rối loạn.

Chu Diệu Sơn rất là khó hiểu, nhưng khi tỉnh táo lại, hắn nhận ra rằng việc điều khiển Tạ Từ đã trở thành một trong những thói quen của mình.

Hắn nhìn Tạ Từ vì Tiết Chí cười, vì Tiết Chí khóc, chạy đi chạy lại vì Tiết Chí mà không hề hối hận, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác phân liệt kỳ lạ.

Bởi vì Tạ Từ đối với hắn chỉ có hai biểu tình, chán ghét và thờ ơ.

Có lẽ còn có thể hơn nữa một cái nữa là hư tình giả ý.

Vì thế sự ghen ghét được nuôi dưỡng, tẩm bổ càng lúc càng to lớn, cuối cùng trở nên dày đặc không thể kiềm chế.