Chương 27

Edit: Hoa Tranh☘

"Tiểu Từ, em chỉ cần coi tôi như hắn là được."

Chu Diệu Sơn nói những lời này rất chậm rãi, mang đến cảm giác thong thả ung dung.

Kỳ thực hắn biết rất rõ sự bài xích, chán ghét của Tạ Từ đối với mình, vì vậy càng muốn quang minh chính đại khiến Tạ Từ đáp ứng.

Tạ Từ siết chặt tấm chăn mỏng, lông mi run rẩy kịch liệt, sống lưng căng cứng như thể trong nháy mắt tiếp theo liền ngã xuống.

Chu Diệu Sơn không nhanh không chậm nhìn cậu, thậm chí còn duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên.

Sắc môi Tạ Từ có chút tái nhợt, cậu cuối cùng dùng ngữ điệu thỏa hiệp nói: “Được."

Thanh niên chỉ cho rằng Chu Diệu Sơn lại có ác thú mới mà thôi, Tạ Từ thậm chí không dám suy nghĩ sâu xa đến việc Chu Diệu Sơn muốn làm.

Nhưng tại sao hắn lại nhắc đến Tiết Chí? Tại sao Chu Diệu Sơn lại muốn cậu đối xử với hắn giống như với Tiết Chí chứ?

Chu Diệu Sơn giống như khối u ác tính cắm rễ thật sâu vào trong đáy lòng của Tạ Từ vậy, hắn như quả táo hư thối, như đầm lầy tối tăm ẩm ướt, khiến cậu ngày đêm không thể an yên.

Tạ Từ rũ mắt xuống, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay.

Trong lòng cậu bắt đầu sinh ra oán hận, hận cha mẹ sinh mình ra lại không bao giờ chịu quan tâm dạy dỗ, hận những thủ đoạn hèn hạ, đáng ghê tởm của Chu Diệu Sơn, hận sự phản bội và âm hiểm của Tô Trật, lại càng hận Tiết Chí.

Tạ Từ không khỏi bắt đầu suy nghĩ, nếu như ngay từ đầu cậu chưa từng gặp Tiết Chí thì sẽ như thế nào?

Nếu như ngay từ đầu đã không có hy vọng, liệu cậu có thể sớm một chút mà giải thoát, sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy?

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong đầu cậu lại càng nhớ đến nhiều chuyện hơn.

Cậu nhớ đến thiếu niên hăng hái, hồn nhiên nắm tay mình cùng đi dưới ánh hoàng hôn, nhớ đến thiếu niên Tiết Chí cười toe toét nhéo má mình nói “ngốc”, nhớ đến người mẹ hiếm bận trước bận sau chuẩn bị sinh nhật cho mình, người phụ nữ hiếm khí vào bếp lại vì mình mà chuẩn bị một bàn ăn lớn. Bàn ăn đã được dọn sẵn, nhớ tới Tiết Chí đứng trước vòng quay ngựa gỗ lo lắng, khẩn trương nói ‘ tớ thích câu ’.

Cậu phát hiện mình căn bản là không thể buông bỏ.

Một đôi bàn tay lạnh lẽo nắm lấy hàm dưới của cậu, Tạ Từ định thần lại, theo lực của đối phương ngẩng đầu lên, trong miệng nếm được mùi rỉ sắt.

Môi dưới của thanh niên bị cắn ra vài vết máu, trông giống như một lớp đóa hoa hồng héo úa, mục nát.

Ngón tay thon dài tái nhợt của Chu Diệu Sơn vuốt ve vết thương trên môi Tạ Từ, lực đạo mềm nhẹ giống như đang trấn an.

Hắn cúi đầu, đôi mắt đen hơi nhướng lên nhìn chằm chằm Tạ Từ, tròng mắt có loại cảm xúc tối tăm mơ hồ đầy khó hiểu, hỏi: "Em đang nhớ tới hắn sao?"

"Hắn" ở đây là ai hai người đều rất rõ ràng.

Tạ Từ vẫn im lặng không nhúc nhích, cảm giác nhoi nhói trên môi khiến cậu khẽ cau mày.

Chu Diệu Sơn rất nhanh liền buông tay cậu ra, mơ hồ cười cười, hôn lên vết thương đang rỉ máu trên môi của Tạ Từ, trong giọng nói không nghe ra vui giận: “Được rồi, em cứ suy nghĩ kỹ đi, coi như vì ngày mai mà chuẩn bị.”

“Tiểu Từ, tôi rất chờ mong biểu hiện của em.”

006 run lên, lắc lắc bộ lông màu vàng kem mới thay, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt có chút lạnh lùng của Chu Diệu Sơn, ngập ngừng nói: "Ký chủ, tôi cảm thấy có gì đó không thích hợp."

Tạ Từ tùy ý để Chu Diệu Sơn ôm eo mình, mặc kệ tay của đối phương không nhẹ không nặng nắn bóp đầu ngón tay của mình.

006 mới trở về mấy ngày nay, cách đây không lâu hắn phải về chủ hệ thống để tham gia huấn luyện, đương nhiên có thể vì biết Tạ Từ thích lông xù nên nhân tiện thay luôn một bộ lông xù màu vàng kem, khiến Tạ Từ khá là vừa lòng.

006 nói: “Ký chủ, tôi cảm thấy năng lượng từ trường trên cơ thể Chu Diệu Sơn không quá thích hợp.”

Tạ Từ khép mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Ừ, tôi cũng phát hiện ra năng lượng trên người hắn càng giống với nhân viên của công ty Phục Hồi Thế Giới nhiều hơn… Hình như còn cao hơn rất nhiều nữa."

006 cau mày nói: “Ký chủ, tôi nghi ngờ hắn cũng là nhiệm vụ giả, có thể là nhân viên cấp cao của cục nam chính hoặc cục nhân vật phản diện. Cậu biết đấy, hầu hết đầu óc bọn họ đều có chút vấn đề."

Tạ Từ bị 006 chọc cười.

006 bị nụ cười của Tạ Từ làm lóa mắt, một lúc sau, một khung điện tử trong suốt nhảy ra từ trên đầu mèo của hệ thống hiện ra dòng chữ: "Xấu hổ."

Nó miễn cưỡng kìm nén cảm xúc nói: “Ký chủ, hắn tựa hồ cũng không có phát hiện ra thân phận của chúng ta, trên người hắn không có hệ thống, căn bản vô pháp che dấu tung tích."

Tạ Từ thầm nghĩ, nguyên lai hệ thống còn có chức năng như vậy, hắn gật đầu, khó có được khen 006 một câu.

Thực ra việc gặp gỡ đồng nghiệp trong tiểu thế giới là chuyện bình thường, nhưng xác suất thật sự rất nhỏ.

Phải biết rằng trong toàn bộ vũ trụ có vô số tiểu thế giới, điểm chung của mỗi tiểu thế giới là đều được liên thông với bạch động, bản thân bạch động là một không gian đa chiều, nó cùng hắc động có liên kết rất chặt chẽ, nhưng nó cố tình lang thang trong chiều thời gian và không gian, sinh ra vô tận các thế giới song song.

Công ty Phục Hồi Thế Giới có rất nhiều nhân viên, nhưng dù có bao nhiêu nhân viên đi nữa cũng không thể so sánh được với sự phát triển và hủy diệt không ngừng của các tiểu thế giới.

Tạ Từ và Chu Diệu Sơn thực sự là có duyên phận rất lớn mới có thể đến cùng một thế giới.