Chương 24

Cho nên khi Tạ Từ nhìn sang, hắn luôn tỏ vẻ không thành vấn đề gì, tuy nhiên, khi tàu lượn siêu tốc bắt đầu khởi động, Tiết Chí vô thức tiến lại gần Tạ Từ bên cạnh, hắn không dám làm càn nên chỉ có dùng ngón tay siết chặt góc áo của đối phương.

Ba điểm là thật, bảy điểm là giả vờ.

Tạ Từ tất nhiên đã chú ý tới, cậu đương nhiên biết Tiết Chí sợ độ cao, nhưng đồng thời cũng không thể hiểu được hành vi của Tiết Chí.

Tạ Từ không cho rằng sự thay đổi thái độ của Tiết Chí trong khoảng thời gian này là vì thích mình, bọn họ cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy Tiết Chí cũng chưa từng thích cậu, sao có thể đột nhiên nói thích là thích được.

Đối mặt với Tiết Chí, cậu luôn có loại cảm giác bất lực không có biện pháp như bị mắc kẹt vậy.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không nỡ từ chối sự tiếp cận của đối phương.

Tạ Từ biết mình có gì đó không ổn, thân thể và tâm lý của cậu bị ám ảnh về sự kí©h thí©ɧ khiến trái tim cậu râm ran, vì vậy khi tàu lượn siêu tốc lên đến điểm cao nhất và lao xuống, cậu buông tay cầm, để quán tính và gió lôi kéo thân thể mình ngã xuống.

Trong lúc xuất thần, Tạ Từ sinh ra cảm giác cơ thể và linh hồn của mình sắp tách ra, cậu sẽ bị ném thật mạnh vào không trung, cơ thể sẽ vỡ thành nhiều mảnh, da thịt sẽ rơi xuống lòng đất, cứ như vậy mà giải thoát.

Tạ gia sẽ không còn liên quan gì đến cậu nữa, mối quan hệ giữa cậu với Chu Diệu Sơn sẽ bị chôn vùi mãi mãi, sẽ không ai biết người bạn tốt Tô Trật đã từng có ý định cưỡиɠ ɧϊếp cậu, cậu và Tiết Chí cũng sẽ không còn nửa phần quan hệ gì nữa.

Mọi thứ sẽ trở về vị trí ban đầu, cầu vẫn là cầu, đường vẫn là đường.

Tạ Từ không phải là người dễ dàng nghĩ đến cái chết, cậu là người rất biết cách nhẫn nại, nhưng dù có ngoan cường đến đâu thì cuối cùng cậu vẫn chỉ là một thanh niên đầu hai mươi. Lẽ ra cậu sẽ giống như các bạn cùng trang lứa, có cha mẹ yêu thương, người yêu cưng chiều, bạn bè thân thiết, có thể thoải mái cười đùa, kiêu ngạo tùy ý, ngay cả khi gặp rắc rối cũng có cha mẹ bảo hộ.

Nhưng cậu lại không có gì cả.

Cuộc đời của Tạ Từ quá mức nhạt nhẽo, nhạt đến mức gần nửa cuộc đời chỉ còn lại Tiết Chí.

Một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay gầy nhỏ của cậu, mạnh mẽ, ấm áp, có lẽ còn mang theo cảm giác khủng hoảng bị đè nén.

Đó là Tiết Chí, đôi mắt đen láy của thanh niên mở to, đôi mắt mang theo tơ máu đỏ ngầu, vẻ mặt có chút méo mó vì gió lớn, hoặc có lẽ vì quá sợ hãi nên không quản lý được biểu cảm.

Tiết Chí nắm chặt tay cậu, thanh âm bị gió thổi đến tứ tán thưa thớt, nhưng hắn vẫn nói: "A Từ, đừng sợ, rất nhanh liền kết thúc."

Đối phương ở góc độ này thoạt nhìn có chút buồn cười.

Rõ ràng là bản thân sợ đến muốn chết, lại còn dám trợn mắt nhìn cậu, an ủi cậu đừng sợ.

Vẫn hành động như một kẻ ngốc vậy.

Tâm trạng của Tạ Từ đang rất rối, trong trí hỗn nhớ hỗn loạn của mình, cậu nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của mẹ Tạ khi nhìn cậu, nhớ tới sự răn dạy và khiển trách của cha Tạ, nhớ tới bộ dáng Chu Diệu Sơn nhốt cậu vào trong lòng ngực, khàn giọng gọi cậu là ‘ Tiểu Từ ’ .

Nhưng càng nhiều hơn là kí ức về thanh niên đã cùng đồng hành với cậu từ tuổi thơ gian nan, tăm tối đến ngày hôm nay.

Hết thảy đều tạo thành Tiết Chí trước mắt.

Tạ Từ thừa nhận mình là một kẻ nhu nhược, rõ ràng đã quyết định từ bỏ nhưng vẫn tâm động trước tình cảm tro tàn lại cháy này.

Hai người chơi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, lịch trình cuối cùng là vòng quay ngựa gỗ.

Bầu không khí giữa Tạ Từ và Tiết Chí đã tốt hơn trước rất nhiều, khi Tiết Chí nói chuyện, Tạ Từ cũng sẽ đáp lại một hai câu.

Trước khi chơi vòng quay ngựa gỗ, Tiết Chí đã chạy đi mua kẹo bông gòn cho Tạ Từ, thanh niên mỉm cười đem kẹo bông gòn đủ màu sắc rực rỡ đưa vào tay Tạ Từ, sau đó không biết từ lúc nào đã cầm một chiếc máy ảnh ra, ra hiệu cho Tạ Từ nhìn về phía ống kính.

Tiết Chí nói: “A Từ, cậu đi đi, tớ chụp cho cậu kiểu ảnh."

Trước đây luôn là Tạ Từ mỉm cười nói điều này với Tiết Chí, nếu để Tiết Chí hình dung về Tạ Từ vào thời điểm đó, có lẽ hắn sẽ nói, A Từ của hắn giống như một cây đại thụ lớn lẳng lặng đứng trong cuộc đời của hắn.

Cậu ấy vĩnh viễn là người bạn thân thiết nhất, là chỗ dựa vững chắc để hắn dựa vào.

Tạ Từ vốn không muốn chơi vòng quay ngựa gỗ, những người chơi trò này cơ bản đều là mấy cô bé dễ thương hay mấy cậu bé, Tiết Chí đã sớm nhìn ra, vì thế trực tiếp nắm lấy tay Tạ Từ kéo cậu về phía mình, trực tiếp bế cậu ngồi lên một con ngựa gỗ.

Tạ Từ giãy giụa muốn tránh đi, nhưng Tiết Chí vẫn không buông tay, ngược lại cười có chút ngu đần nhìn cậu.

Bộ dáng vui tươi hớn hở, cũng không biết đang cười cái gì.

Tạ Từ cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, Tiết Chí tựa hồ đã thu được bảo bối gì, hắn cầm máy ảnh đuổi theo con ngựa gỗ để chụp ảnh, tựa như muốn chụp lại từng cái cau mày mỉm cười của Tạ Từ rồi giấu vào trong rương báu vật của mình.

Lúc Tạ Từ đi xuống, liền nghe thấy cô bé bên cạnh chỉ vào Tiết Chí sau đó lại chỉ vào mình rồi nói với mẹ: “Mẹ, ca ca đẹp trai này nhìn anh trai cưỡi ngựa quay cười thật ngọt ngào."

Người phụ nữ trung niên mỉm cười, chạm vào đầu cô bé và nói: “Chắc chắn vị ca ca đó rất thích chàng trai kia đi."

Cô bé chớp chớp mắt hỏi: “Có phải cũng giống như mẹ thích con không?"

Người phụ nữ nắm tay cô bé, dịu dàng nói: “Đó là một loại tình yêu khác, nhưng nó cũng to lớn như tình yêu mà mẹ dành cho con vậy."

Tạ Từ không nghe nữa, cậu cảnh cáo chính mình không cần suy nghĩ nhiều, nhưng đầu ngón tay lại nóng rực, vành tai và gò má đỏ ửng.

Tiết Chí cũng không phát hiện đến đôi tai đang nóng rực của Tạ Từ, tiến lại gần thanh niên, vui vẻ cho Tạ Từ xem bức ảnh mình chụp, vừa xem vừa nói: “Cái này rất đẹp, có thể dùng làm hình nền. Khi về tớ sẽ chỉnh lại ánh sáng chút. Tốt nhất là rửa ra treo lên đầu giường."

Tạ Từ nhất thời không nói nên lời, nhịn không được nói: “Treo ở đầu giường cậu để trừ tà sao?”

Tiết Chí ánh mắt sáng ngời nhìn cậu, trong mắt cảm xúc lập lòe, hắn giống như nhẫn nhịn một hồi lâu mới không kiềm chế được nói: “Tớ thích cậu."

Tạ Từ cảm thấy hô hấp của mình như đã đình chỉ, tiếng tim đập quá rõ ràng, trong đầu dường như có một ngọn lửa không thể giải thích được bùng lên.

Tạ Từ rũ mắt, cái gì cũng không nói.

Tiết Chí cảm thấy thất vọng, nhưng cũng không nói gì nữa, hắn đi theo Tạ Từ, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, như thể những lời Tạ Từ cố ý bỏ qua chưa từng xuất hiện vậy.

Vào ban đêm, những ánh đèn lấp lánh xinh đẹp lóe lên khắp nơi trong công viên giải trí, nơi này giống như một thế giới khác, không có lo lắng phiền não, Tiết Chí mím môi nhìn gương mặt ôn nhu dịu dàng của Tạ Từ, cảm giác bén nhọn, xa cách trên người cậu như tan biến.

Hắn lấy hết can đảm nói: "Tiểu Từ, tuần sau trong thành phố có một nhóm ca kịch đến lưu diễn ..."

Lời còn chưa dứt thì điện thoại của Tạ Từ đột nhiên vang lên.

Tiết Chí nhìn Tạ Từ vẻ mặt bình tĩnh nghe điện thoại, bình tĩnh tắt máy, sau đó quay đầu về phía hắn nói bản thân có việc nên phải rời đi trước.

Tên người gọi trên điện thoại di động rõ ràng là "Chu Diệu Sơn"

Tiết Chí đột nhiên sinh ra một cổ hận ý, tại sao lúc nào cũng là Chu Dao Sơn?

Tạ Từ thích người đàn ông đó đến vậy sao?