Chương 25

Edit: Hoa Tranh☘

Tạ Từ vừa rời khỏi khu vui chơi liền nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen khiêm tốn đậu cạnh lối vào, trời rất tối, nhưng ánh đèn ở cổng khu vui chơi lại đủ lớn nên Tạ Từ có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trong xe thong thả cởi cổ tay áo, khuôn mặt tái nhợt, không chút biểu tình.

Chu Diệu Sơn đích thân tới.

Đầu óc Tạ Từ nổ tung, rễ cây như mọc ra từ dưới chân khiến cậu không thể nhúc nhích, sự kháng cự và chán ghét từ đáy lòng khiến cậu sinh ra một nỗi sợ hãi không thể giải thích được đối với cái tên này.

Thanh niên đứng bất động ở cửa, vẻ mặt tái nhợt, không ít người qua đường tò mò quay qua nhìn cậu.

Nhưng người trên xe cũng không vội, hoàn toàn không có ý định kêu người xuống xe thúc giục cậu.

Hai người như là không tiếng động mà giằng co.

Cuối cùng người chịu thua trước vẫn là Tạ Từ, cậu không để ý đến Tiết Chí đang thất vọng mất mát phía sau, chậm rãi đi đến chiếc xe màu đen, mở cửa lên xe.

Đập vào mặt Tạ Từ là mùi khói thuốc lá, không nồng cũng không nhẹ, hòa lẫn với mùi nước hoa nam rất nhẹ, mùi vị không khó ngửi nhưng lại khiến Tạ Từ cảm thấy có chút không thoải mái.

Những ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông đan vào nhau, vẻ mặt vô cảm không rõ vui giận.

Tạ Từ không nói chuyện, cúi đầu ngoan ngoãn ngồi cạnh người đàn ông, vì thời điểm lên xe gần ghế sau nên vô tình chạm vào ống quần của Chu Diệu Sơn, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng di chuyển chân của mình tránh đi.

Chiếc xe rất nhanh liền bắt đầu di chuyển, bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, lạnh lẽo người vô hình trung khiến người cảm thấy căng thẳng, lo âu.

Tạ Từ trong lòng rối bời, cậu mím môi, giống như một tên tội phạm đang chờ bị tuyên án, dưới làn da trắng nõn hiện lên những đường gân xanh mờ nhạt, khiến thanh niên có một loại cảm giác yếu ớt không thể giải thích được.

Chu Diệu Sơn nhìn Tạ Từ, đối phương dùng thanh âm rất nhẹ nhàng nói: "Tiểu Từ, hôm nay chơi vui lắm sao?"

Tạ Từ siết chặt điện thoại, cơ bắp ở chân căng thẳng.

Tạ Từ trả lời: “Ừm.”

Trong xe vang lên tiếng cười trầm thấp, không nghe ra chút cảm xúc nào, Chu Diệu Sơn nói: “Tôi đã gửi cho em bao nhiêu tin nhắn rồi?"

Tạ Từ có thể cảm nhận được cái trán của mình đã ướt đẫm mồ hôi, cậu nói: “Năm cái.”

Mùi khói thuốc còn sót lại khiến Tạ Từ cảm thấy khó thở, miễn cưỡng bổ sung thêm một câu: "Là do tôi không để ý điện thoại, thật xin lỗi."

Ánh đèn ngoài cửa sổ ô tô chiếu sáng nửa khuôn mặt của Chu Diệu Sơn, đôi mắt đen tuyền lạnh lùng khiến hắn nhìn chẳng có chút sức sống nào, hắn nói: “Đọc đi."

Thực chất, đọc tin nhắn không tính là trừng phạt gì, nhưng mà tin nhắn vốn mang tính chất riêng tư, việc bị ép đọc ra sẽ sinh ra cảm giác xấu hổ, nhất là khi người gửi tin nhắn cũng không nói cái gì tử tế.

Tạ Từ nhẫn nhịn mở điện thoại, thậm chí không dám nhìn mặt Chu Diệu Sơn.

Cậu tự nhủ trong lòng rằng chỉ còn hai ngày nữa thôi.

Hai ngày nữa, cậu có thể hoàn toàn rời khỏi Chu Diệu Sơn.

Cậu không cần phải thời thời khắc khắc sinh hoạt dưới mí mắt của đối phương, không cần giống như một kỹ · nữ, muốn gọi là đến muốn đuổi là đi, không cần thỏa mãn mấy cái đam mê kì quái của đối phương, mặc những thứ đồ lạ lùng, sau đó bày ra tư thái đáng xấu hổ để hắn vẽ lại, không cần phải vâng lời người khác như một con rối bị giật dây.

Tạ Từ cụp mắt xuống, cậu có một đôi mắt rất đẹp, lông mi rất dài cong vυ"t như cánh bướm, cặp mắt đen tuyền long lanh ánh nước, ôn nhu lại dịu dàng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó thôi cũng đủ khiến người si mê.

Lúc này, cậu đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh sáng mờ ảo, đôi môi đỏ mọng không ngừng đóng mở.

“Tiểu Từ, buổi sáng tốt lành.”

Tạ Từ cảm thấy không khoẻ dừng lại, toàn thân đều nổi da gà.

"Em đang làm gì vậy? Hôm nay được nghỉ sao lại không trả lời tin nhắn?

“Tiểu Từ, trả lời tôi.”

"Con lắc lớn, vượt thác, xe điện đυ.ng, tàu lượn siêu tốc, vòng xoay ngựa gỗ."

“Đêm nay chọn một cái chơi thử, thế nào?”

Tạ Từ đọc đến cuối cùng, giọng nói cũng run rẩy.

Mặc dù Chu Diệu Sơn không có mấy cái thú vui đặc việt như đám người trong giới, nhưng mấy thủ đoạn ăn chơi trác táng đó hắn vẫn biết rất rõ.

Tạ Từ thấp giọng nói: “Chu tiên sinh, hôm nay tôi chỉ là ····”

Chu Diệu Sơn dùng ánh mắt tối đen nhìn cậu, tựa hồ không nghe thấy lời cậu nói, hắn giống như một pho tượng phật gọt giũa bằng bạch ngọc, bất động, không thể giải thích được mà toát ra một loại cảm giác áp bức khϊếp người.

Tạ Từ lúc này mới nhớ tới những lời Chu Diệu Sơn khi trước đã nói với mình, cậu biết mình đã nói sai, liền đổi lời: “Diêu Sơn, em chỉ đi cùng bạn học ra ngoài chơi.... "

Cậu nhẹ giọng nói: “Trách em không có nói trước cho anh.”

Bộ dạng cậu nũng nịu thuần phục, nhưng mặt mày chỗ nào cũng lộ ra một cảm giác giả tạo.

Chu Diệu Sơn khẽ cười thành tiếng, dùng bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay Tạ Từ, khiến cậu hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác như bị một loài bò sát lạnh lẽo quấn lấy cơ thể vậy.

Hắn cầm lấy điện thoại di động của Tạ Từ, tùy ý bấm bấm rồi ném ra sau lưng.

Tạ Từ không chú ý tới, nhưng nhìn mặt mày Chu Diệu Sơn cuối cùng cũng dịu lại làm cho cậu có chút yên tâm, đối phương nói: “Tiểu Từ, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, vậy lần này em chủ động đi."

Tạ Từ đương nhiên hiểu Chu Diệu Sơn đang nói cái gì, chuyền này gần như đã trở thành thói quen.

Cậu chủ động quàng tay lên cổ người đàn ông, Chu Diệu Sơn cao hơn cậu nửa cái đầu, vì thế cậu phải ngẩng đầu lên, cẩn thận hôn lên môi hắn.

Chu Diệu Sơn tự nhiên ngả người ra sau, trạng thái rất thả lỏng, không hề lộ chút thái độ nào với nụ hôn nịnh nọt của Tạ Từ.

Hắn giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc thạch, không có cảm xúc, chỉ nhìn thanh niên đang hết sức lấy lòng hắn với ánh mắt lạnh lùng.

Chu Diệu Sơn chính là cố ý làm như vậy, hắn bất động chính là muốn thanh niên bỏ xuống cảm giác thẹn thùng, để đối phương chủ động đến thân cận hắn.

Đúng như hắn mong muốn, Tạ Từ nửa ngồi vào trong l*иg ngực hắn, tự đặt mình vào trạng thái bị nhốt trong vòng tay của đối phương, hắn dùng sức hôn lên môi thanh niên, mãnh liệt đến nỗi khóe mắt cậu phiếm hồng.

Thanh niên luôn văn nhã, tự chủ giống như một trò đùa trước mặt hắn vậy, thân thể của cậu đã sớm thích ứng với Chu Diệu Sơn.

Thanh âm hôn nhau trong xe ướŧ áŧ giống như nước mưa, càng im lặng, tối tăm, hai người càng thêm động tình, như thể họ là một đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt.

Màn hình điện thoại di động phía sau Chu Diệu Sơn phát ra ánh sáng mờ nhạt, nếu Tạ Từ mở mắt ra vào lúc này, nhất định sẽ nhìn thấy rõ ràng dòng chữ "Kết nối" trên trang điện thoại di động.

Người bên kia điện thoại là Tiết Chí.

Tiết Chí nghe được lời nói của Chu Diệu Sơn, đồng thời còn nghe thấy âm thanh môi lưỡi giao nhau cùng tiếng rêи ɾỉ thở dốc của Tạ Từ.

Hắn thậm chí trong đầu còn phác họa ra hình ảnh Tạ Từ ngồi lên đùi người đàn ông đó, chu lên đôi môi đỏ mọng yêu kiều đòi hôn.

Chắc hẳn cậu ấy sẽ đỏ mặt, có lẽ còn có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu lên hôn một cái, rồi lại thêm một cái.

Cậu sẽ nhẹ nhàng thở dốc, đôi mắt ươn ướt mang theo chút mê ly.