Chương 23

Eđit: Hoa Tranh☘

Tiết Chí không hỏi chuyện xảy ra đêm đó, mọi chuyện vẫn như thường, phảng phất cái gì cũng chưa xảy ra.

Sự thật đã chứng minh, sự kiên trì của hắn vẫn là hữu dụng, ít nhất là da mặt hắn đủ dày, nên Tạ Từ đã không còn lúc nào cũng từ chối hắn nữa.

Bọn họ có thể cùng nhau đến trường, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo.

Tuy rằng đều là Tiết Chí chủ động mời, nhưng Tạ Từ cũng sẽ không làm lơ hắn.

Tiết Chí đưa nước cho Tạ Từ, gắp cho cậu món ăn mà cậu thích.

Mấy món trong khay của Tiết Chí đều là món Tạ Từ thích ăn.

Tạ Từ nhìn qua một cái, cũng không từ chối, Tiết Chí nói gì cũng không chịu nghe, cho nên cậu cũng lười lãng phí thời gian.

Tiết Chí hôm nay hiển nhiên có chút lơ đãng, hắn nhìn về phía Tạ Từ hết lần này đến lần khác, tựa hồ có chuyện gì muốn nói với cậu.

Tạ Từ không chịu được sự thăm dò lộ liễu của hắn, liền hỏi: “Cậu muốn nói cái gì?”

Tiết Chí nắm chặt đôi đũa trong tay, mỉm cười, giả vờ không quan tâm nói: "Không có gì, chỉ là chiều nay tớ có một trận bóng rổ thôi. A Từ, buổi chiều cậu có thời gian không? Nếu rảnh thì cậu tới cổ vũ tớ được không?"

Tiết Chí bây giờ so với trước kia như hai người khác nhau, thái độ khi hỏi Tạ Từ không giấu được sự thấp thỏm, sợ bị từ chối nhưng lại thật mong đợi.

Thật giống như một con chó lớn bị mắc mưa, đáng thương hề hề đứng trong gió lớn chờ chủ nhân đến đón.

Tạ Từ bắt gặp ánh mắt của hắn, lời từ chối liền nghẹn lại trong cổ họng, có chút khó mở miệng.

Tạ Từ nghĩ nghĩ, thôi đi, chỉ là đi xem một trận bóng mà thôi mà.

Tạ Từ không biết, nếu như cậu có thỏa hiệp lần đầu tiên, thì cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba, sự tình sẽ càng ngày càng khó giải quyết.

Cậu bước vào trận đấu đã lâu không đến, nhìn Tiết Chí hướng về phía cậu liều mạng vẫy tay, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một độ cung.

Mọi chuyện dường như quay lại như trước, hai người vẫn là người bạn thân nhất của đối phương, không có sự tồn tại của Tô Trật và Chu Diệu Sơn.

Tiết Chí và đội của hắn đã giành chiến thắng, trên sân bùng nổ tiếng reo hò, Tạ Từ chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng người của đội kia phàn nàn nói: “Không biết cái tên Tiết Chí kia phát điên cái gì, vì một quả bóng mà liều mạng như vậy, có khi nào người yêu của cậu ta đang ngồi trên kia xem không?"

Tạ Từ cụp mắt xuống, đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó chạm vào.

Tiết Chí sau khi chơi xong, cố ý đi thay quần áo trước, lau khô mồ hôi trên người rồi mới đi đến bên người Tạ Từ.

Ngũ quan, đường nét trên khuôn mặt của thanh niên ngày càng trở nên thâm thúy đẹp đẽ, hắn đã rút đi cảm giác non nớt trước đây, bây giờ giữa mày đã hiện lên vài phần cảm giác ẩn nhẫn cùng kiên nghị.

Tiết Chí nói: “A Từ, vì chiến thắng hôm nay của tớ, cậu có thể cùng tớ đến công viên trò chơi được không? Tớ đã lâu không đến đó, muốn thả lỏng một chút."

Ngữ khí lộ ra vài phần đáng thương.

Kỳ thật Tạ Từ biết ý tứ trong lời nói của đối phương, Tiết Chí thật ra không thích đi công viên trò chơi chơi, thứ hắn thích là được cùng đi với là Tạ Từ.

Lúc Tạ Từ còn nhỏ bị nhốt vào phòng gác xép của Tạ gia. Tiểu Tạ Từ nho nhỏ nghe tiểu Tiết Chí miêu tả về những con búp bê lớn, tàu lượn siêu tốc, những quả khinh khí cầu nhiều màu sắc trong công viên giải trí, kể từ đó trong lòng cậu tràn ngập niềm khao khát vô tận đối với công viên giải trí.

Kỳ thực số lần Tạ Từ đến công viên giải trí cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cha Tạ rất nghiêm khắc, người thừa kế của Tạ gia làm sao có thể chơi mấy thứ trẻ con đó.

Sau này Tạ Từ đã từ bỏ ý định này.

Cho đến khi Tiết Chí nhắc tới lần nữa.

Tạ Từ muốn từ chối, nhưng Tiết Chí lại chen tới trước mặt hắn nói: "A Từ, chỉ lần này thôi."

Trong mắt thanh niên hiện lên một tia cô đơn, vẻ kiêu ngạo và phóng túng đã hoàn toàn bị rút vào trong xương cốt.

Ở trước mặt Tạ Từ, hắn đã biết cách thu liễm tính tình, biết làm như nào để Tạ Từ vì hắn mà mềm lòng.

Tiết Chí cảm thấy mình thật đáng khinh, nhưng trong lòng cũng lại mừng thầm.

Ít ra việc này chứng minh Tạ Từ vẫn còn quan tâm hắn.

Vì là cuối tuần nên công viên giải trí rất đông, muốn vào phải xếp hàng dài, thời tiết càng ngày càng nóng, Tiết Chí bảo Tạ Từ đứng dưới ô, còn hắn thì chạy đi xếp hàng.

Nhưng Tạ Từ cũng là một người bướng bỉnh, một lát sau cũng đi đến xếp hàng với Tiết Chí.

Hai người sóng vai đứng chung một chỗ, Tiết Chí rất muốn nắm tay Tạ Từ, nhưng hắn nhịn xuống.

Bây giờ chưa phải lúc.

Kỳ thật hắn biết hành vi hiện tại của mình rất không tốt, nhìn qua thì hắn và Tạ Từ là bạn bè tốt, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, hắn muốn theo đuổi Tạ Từ, muốn cậu trở thành người yêu của hắn.

Dưới tình huống Tạ Từ đã có bạn trai, vẫn muốn theo đuổi cậu.

Hắn biết mình là người thứ ba ti tiện, nhưng Tiết Chí lại không cảm thấy hổ thẹn chút nào.

Hai người lấy vé cùng nhau vào công viên trò chơi, chơi nhiều trò chơi khác nhau, Tạ Từ thích chơi mấy trò kí©h thí©ɧ, mạo hiểm, Tiết Chí thì ngược lại có hơi sợ hãi, theo lời hắn nói thì là bóng ma lưu lại khi hắn đi công viên trò chơi hồi còn bé.

Nhưng vì Tạ Từ thích, Tiết Chí liền bồi cậu đi chơi.

Tạ Từ từ chối Tiết Chí cùng đi, nhưng đối phương vẫn kiên trì đi theo như cũ.

Bọn họ cùng đi tàu lượn siêu tốc, Tiết Chí mắc chứng sợ độ cao, nhưng rõ ràng là hắn không muốn từ bỏ một giây phút ở chung nào với Tạ Từ.