Chương 26

Trên cơ thể cậu sẽ nổi lên từng đợt ửng hồng, một màu hồng thật xinh đẹp, tùy ý để bàn tay nam nhân tùy ý vuốt ve, chơi đùa, cậu sẽ nức nở cầu xin hắn dừng lại nhưng chỉ càng khiến tên nam nhân kia càng thêm hưng phấn, đè cậu ra không ngừng xâm phạm hết lần này đến lần khác.

Tiết Chí tát mình một cái, loại bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, thở ra một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, hắn không biết Tạ Từ vì sao đột nhiên gọi hắn, hoặc có lẽ do Chu Diệu Sơn cố ý làm như vậy để tuyên bố chủ quyền với hắn.

Nhưng vì sao?

Tiết Chí gần như có ác ý nghĩ, thủ đoạn của Chu Diệu Sơn thực sự rất thấp kém, để hắn nghe được thì lại làm sao? Anh ta có biết hôm nay Tiểu Từ và hắn chơi có bao nhiêu vui vẻ sao? Anh ta có biết Tiểu Từ thích cái gì, ghét cái gì không? Chỉ cần Tiết Chí hắn còn ở đây thì Chu Diệu Sơn đừng mong một ngày được an ổn ở bên Tạ Từ.

Tiết Chí trước nay chưa bao giờ là người quang minh lỗi lạc gì, nếu đã hạ quyết tâm với Tạ Từ, hắn sẽ không dễ dàng buông tay.

Cho dù có làm tiểu tam bị coi thường, hắn cũng sẽ đem Tạ Từ cướp về tay.

Tiết Chí nghe tiếng hừ nhẹ của thanh niên bên kia điện thoại, khó có thể khắc chế đem bàn tay mò xuống phía dưới hạ thân.

Hắn nhớ tới ngày ấy, ở trong nhà vệ sinh nhìn thấy Tạ Từ đôi chân thon dài thẳng tắp được bọc trong chiếc quần tây, thậm chí những đường cong trên cơ bắp cũng xinh đẹp cực kỳ.

Tiết Chí bỗng nhiên sinh ra một cỗ hận ý, hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ, người như Tiểu Từ rất thích hợp để chơi đùa, bị khống chế hoàn toàn mới đúng.

Hắn cúi đầu, ánh sáng mờ ảo chiếu sáng bóng dáng của hắn.

Suyễn nhẹ một tiếng, âm cuối chứa đựng tên của người trong lòng, mang theo chút sắc · khí.

*

Tạ Từ không biết Chu Diệu Sơn đã làm gì, đột nhiên tâm trạng tốt lên.

Bất quá người này từ trước đến nay tâm tình bất định, Tạ Từ cũng lười suy đoán tâm tư của hắn.

Nhà cũ Chu gia đèn đuốc sáng trưng, quản gia là một vị lão giả năm nay đã gần 60 tuổi, dáng vẻ rất nghiêm túc, ông sắp xếp người hầu một cách có trật tự, lấy quần áo và đồ đạc mà chủ nhân đã thay ra dọn dẹp, các món ăn kiểu Trung lần lượt được mang lên bàn.

Những món ăn này đều tương đối thanh đạm, thậm chí có thể nói mười món ăn thì chín món đều là thứ Tạ Từ thích.

Chỉ là Tạ Từ từ trước đến nay không để ý tới những chi tiết này, cậu cùng Chu Diệu Sơn cùng nhau dùng bữa chưa bao giờ cảm nhận được mùi vị gì.

Chu gia là một gia tộc đã cắm rễ lâu đời ở thành phố B, quy củ rất nhiều, ở đây sẽ có người hầu đến mang nước đến để rửa tay trước khi ăn, trước khi dùng cơm phải uống một tách trà, ngay cả vị trí bát, đũa, cốc và khăn giấy đều được chú ý đặc biệt sắp xếp.

Tạ Từ ban đầu cũng không thích ứng tốt, nhưng cậu nhớ rõ duy nhất một quy tắc: ăn không nói, ngủ không nói. Rốt cuộc thì cậu cùng Chu Diệu Sơn cũng không có lời gì để nói.

Trước bữa ăn, Chu Diệu Sơn chủ động đứng dậy, cởϊ áσ khoác, cà vạt, cầm lấy chậu rửa tay do người hầu mang đến rồi rửa tay.

Người hầu có chút sợ hãi, nhưng vẫn làm theo ý muốn của Chu Diệu Sơn mà lui xuống.

Toàn bộ phòng khách chỉ còn lại Tạ Từ và Chu Diệu Sơn.

Khuôn mặt tái nhợt của Chu Diệu Sơn dưới ánh đèn màu cam nhạt hiếm khi lộ ra chút huyết sắc, hắn mang chậu rửa tay đến trước mặt Tạ Từ, hàng mi dài của thanh niên run rẩy, không hiểu ý hắn là gì.

Chu Diệu Sơn không phải là người lắm lời, hắn thích hành động thực tế hơn, hắn dùng bàn tay lạnh buốt cắn chặt nắm lấy cổ tay ấm áp trắng nõn của Tạ Từ, nhẹ nhàng đặt vào bồn rửa tay.

Hắn đang hầu hạ Tạ Từ rửa tay.

Quả thực là thiên phương dạ đàm, Tạ Từ nhịn không được muốn thoát khỏi hắn, nhưng bị nam nhân đoán trước khóa chặt lại cổ tay.

Chu Diệu Sơn nói: “Đừng nhúc nhích.”

Tạ Từ đương nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, trong đôi mắt đen của Chu Diệu Sơn dường như tràn ngập một loại sắc thái khác.

Tạ Từ không rõ, lại có loại cảm giác sợ hãi như bản thân đã rơi vào mạng nhện không thể thoát ra, chỉ có thể bất lực trở thành thức ăn cho thợ săn.

Chu Diệu Sơn quá khác thường, trong bữa ăn, hắn chuẩn bị bát đĩa cho Tạ Từ, rửa tay, thậm chí còn tự tay lau vết dầu mỡ dính trên môi Tạ Từ.

Mặc dù trước đây không phải chưa từng xảy ra, nhưng hôm nay không biết vì sao, loại bất thường này biểu hiện cực kỳ rõ ràng.

Tạ Từ tựa hồ từ đôi mắt đen hơi nheo lại của đối phương phát hiện ra hắn có chút vui mừng.

Đây vẫn là Chu Diệu Sơn giống như bức tượng Phật không có cảm xúc vô hỉ vô bi kia sao?

Tạ Từ mím môi, không nói một lời, mặc cho động tác của đối phương.

Ăn xong, người hầu nhanh chóng dọn dẹp bát đĩa sạch sẽ, Tạ Từ như thường lệ đi lên lầu tắm rửa.

Thanh niên không ý thức được, bộ dạng quen thuôc, tư nhiên này của cậu quả thực giống như nữ chủ nhân của nơi này vậy.

Tạ Từ ở trong phòng tắm gần một giờ đồng hồ, Chu Diệu Sơn cũng không thúc giục cậu.

Tạ Từ vẫn luôn như vậy, dù trì hoãn một chút thời gian cũng cảm thấy như đang ở trên thiên đường, Chu Diệu Sơn biết điều này, sẵn sàng rộng lượng cho thiếu niên khoảng thời gian giảm xóc này.

Nói đến cùng, vẫn là chính hắn lúc trước quá mức nóng vội cùng thô lỗ, dùng cái loại thủ đoạn mà chính mình cũng khinh thường đi uy hϊếp thanh niên, khó tránh khỏi làm cậu không vui. Chu Dao Sơn nghĩ.

Bộ đồ ngủ Tạ Từ mặc hàng ngày có nhiều kiểu dáng khác nhau nhưng đều có một điểm chung đều là do Chu Diệu Sơn tự tay lựa chọn.

Có thể nói, Chu Diệu Sơn kiểm soát mọi việc Tạ Từ làm trong nhà họ Chu.

Du͙© vọиɠ kiểm soát của Chu Diệu Sơn luôn khiến hắn đặc biệt giống bệnh thần kinh.

Khi Tạ Từ bước vào phòng ngủ chính, đã là

11 giờ đêm.

Kỳ thật hắn có chút thấp thỏm, Tạ Từ hiểu rất rõ tính tình Chu Diệu Sơn, hắn luôn lo lắng đối phương sẽ thực hiện hình phạt được nhắc tới trong tin nhắn.

Vô luận là cái nào cũng đủ để đem cậu gϊếŧ chết.

Ngoài dự đoán chính là, Chu Diệu Sơn lại đang cúi đầu ngồi ở bàn làm việc, tựa hồ đang giải quyết sự vụ trong công ty.

Tạ Từ nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ nhiều, từ đầu giường lấy ra một quyển sách tiếp tục đọc.

Không biết đã qua bao lâu, Tạ Từ chợt nghe thấy giọng một người đàn ông đang gọi tên mình.

Ánh đèn dịu dàng chiếu vào người thanh niên, thời điểm cậu ngẩng đầu lên có chút mờ mịt, theo bản năng mà đáp lại.

Chu Dao Sơn ánh mắt tối sầm lại, đốt ngón tay thon dài cởi bỏ cúc áo.

Hắn cúi đầu hỏi thanh niên văn nhã kia: “Tiểu Từ, hôm nay em không có gì muốn nói với tôi sao?”

Tạ Từ vốn định lắc đầu, nhưng lúc lâu sau vẫn là có chút chần chờ.

Do dự một lát, Tạ Từ nói: "Chu... Diệu Sơn, ngày mai chính là ngày thỏa thuận của chúng ta kết thúc."

Tạ Từ vốn là lo lắng Chu Diệu Sơn nghe được lời này sẽ không vui, nhưng không ngờ đối phương lại nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị sẽ tuân theo thỏa thuận.

Lúc này Tạ Từ mới dám thở phào nhẹ nhõm, cậu tin ít nhất người cầm quyền nhà họ Chu sẽ không đến mức cần phải lừa mình.

Nhưng khi giọng nói Chu Diệu Sơn vừa chuyển, đôi mắt tối đen của hắn nhìn Tạ Từ mang theo thần sắc khác, nói: "Tiểu Từ, ngày mai ta sẽ tuân theo thỏa thuận, lập tức hủy video, sẽ không can thiệp vào việc của Tạ gia. Nhưng vì đây là ngày cuối cùng, tôi có thể đưa ra yêu cầu lần cuối được không?"

Tạ Từ kỳ thật rất sợ hãi, đầu ngón tay lo lắng run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.

Không thể chọc giận Chu Diệu Sơn, Tạ Từ tự cảnh cáo chính mình.

Đôi mắt của Chu Diệu Sơn cong lên, thậm chí môi cũng có chút hồng hào.

Hắn nói: "Tiểu Từ, tôi muốn em coi tôi như người yêu hoặc Tiết Chí, cùng nhau trải qua một ngày. "

"Em đã từng đối xử với Tiết Chí như thế nào thù đối xử với tôi như vậy."