Chương 18

Thanh niên đứng dậy, đặt cuốn sách ở bên giường, khi cậu nghiêng người làm ảo ngủ thoáng nhấc lên trên, lộ ra nửa vòng eo trắng nõn, thực nhỏ, thậm chí còn có thể thấy chiếc rốn nhỏ xinh.

Chu Diệu Sơn ánh mắt lóe sáng, dời mắt đi.

Căn phòng yên tĩnh, ánh đèn dần trở nên tối tăm.

Nhưng khi Tạ Từ thật sự buồn ngủ, một đôi bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của cậu.

Dù đã làm rất nhiều lần nhưng Tạ Từ vẫn như cũ cảm thấy không thể thích ứng, da gà da vịt nổi khắp người, bàn tay theo bản năng đẩy đối phương ra.

Không ngờ tới lần này Chu Diệu Sơn lại bị cậu dễ dàng đẩy ra.

Tạ Từ bất an cuộn tròn đầu ngón tay, tóc mái trên trán có hơi dài đáp lên mí mắt làm nó hơi run rẩy.

Chu Diệu Sơn mơ hồ mỉm cười, bàn tay tái nhợt lại lần nữa ôm lấy vòng eo của thanh niên.

Không cho phép cự tuyệt.

Tạ Từ lần này không nhúc nhích, cậu từ trước đến nay là người có thể nhẫn nhịn, Tạ Từ rũ mắt xuống, lơ đãng nghĩ, bất quá chỉ còn mấy tháng nữa thôi, rất nhanh sẽ không cần gặp lại.

Thấy Tạ Từ im lặng, Chu Diệu Sơn lại cố tình không theo ý muốn của cậu, hô hấp của hắn không ngừng phả vào gáy Tạ Từ, Chu Diệu Sơn thản nhiên nói: “Hôm nay gặp được cậu ta có vui không?

Tạ Từ không trả lời.

Chu Dao Sơn nhìn cậu, cúi đầu hôn lên sườn mặt trơn nhăn mịn màng, hắn ôm thanh niên vào lòng, để cậu mặt đối mặt với mình, bộ dáng kiên nhẫn mười phần: “Nói chuyện.”

Tạ Từ lúc này mới trả lời: “Không có.”

Đầu ngón tay của Chu Diệu Sơn vuốt ve sườn mặt cậu, đôi mắt đen quá mức ở dưới ánh sáng mờ ảo nhìn có chút ma mị, hắn nói: “Nói dối."

Tạ Từ giữa mày cuối cùng nhịn không được lộ ra một tia đau lòng, mặt mày nhíu lại thành một cái nếp nhăn nhỏ, thậm chí nhìn có chút tú khí.

Nhưng khi rơi vào mắt Chu Diệu Sơn, lại giống như mũi kim đâm vào người, rất không thoải mái.

Chu Diệu Sơn rất không thích Tạ Từ vì người khác mà làm ra vẻ mặt như vậy, vậy nên hắn chậm rãi buông tay đứng dậy, bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mặt nói: “Cởϊ qυầи áo.”

Sắc mặt Tạ Từ có chút khó coi, hít sâu một hơi, cứ việc cậu biết rõ chờ đợi chính mình là cái gì nhưng thanh niên vẫn chỉ có thể run rẩy cởi bỏ quần áo trên người.

Trong đầu Tạ Từ không biết bao nhiêu lần nghĩ đến làm sao đem nam nhân trước mặt giẫm nát dưới chân, tốt nhất là làm cho khuôn mặt tái nhợt đó hoàn toàn mất đi sinh khí, sau đó dùng một mồi lửa đốt sạch tất cả, bao gồm cả chính mình, tất cả đều sẽ bị thiêu rụi.

Tạ Từ đem quần áo cởi ra ném lên giường, làn da của cậu rất trắng, sống lưng đĩnh đến thật thẳng, lộ ra xương bả vai, cơ thể vô cùng hoàn mĩ như được thượng đế tỉ mỉ tạo nên, khiến người nhịn không được muốn dùng bàn tay đi cảm thụ một phen.

Chu Diệu Sơn nghĩ như vậy, cũng nhanh chóng hành động.

Tất nhiên hắn có thể cảm nhận được sự căm ghét của Tạ Từ đối với mình, nhưng điều khiến hắn hài lòng nhất chính là sự yếu đuối, tuyệt vọng và thần phục của đối phương.

Chu Diệu Sơn muốn giữ Tạ Từ ở bên cạnh, tự nhiên sẽ điều tra cẩn thận, hắn biết Tạ Từ chính là một con sói con, sự dịu dàng ôn hòa bên ngoài của đối phương chỉ là ngụy trang mà thôi.

Đáng tiếc điểm yếu của đối phương quá rõ ràng, vì Tiết Chí, không có gì Tạ Từ không chịu đựng được.

Chu Diệu Sơn không tin vào cái gọi là tình yêu, thứ hắn tin chỉ có quyền lực và nhược điểm của đối phương bị hắn nắm trong tay. Nhưng việc hắn muốn Tạ Từ là không thể phủ nhận.

Đều nói lòng người không thể khống chế được, nhưng Chu Diệu Sơn lại không nghĩ như vậy, hắn luôn có biện pháp khiến Tạ Từ quên đi Tiết Chí, cho dù thủ đoạn có đê tiện, hèn hạ thì làm sao chứ? Thứ hắn quan tâm chỉ có kết quả.

Chu Diệu Sơn đứng dậy, cầm lấy ly nước trên chiếc bàn thủy tinh gần đó, nước bên trong gợn sóng dưới ánh đèn, mang đến một loại mỹ cảm khác.

Hắn đem ly nước đưa cho Tạ Từ, cười nói: “Uống nước.”

Tạ Từ biết hắn không có ý tốt, lại chỉ có thể rũ mắt, uống một hơi cạn sạch.

Dù sao cũng không thể tồi tệ hơn được nữa.

Chu Diệu Sơn đứng dậy, ngồi ở chiếc ghế da màu đen, hắn vuốt phẳng chiếc áo sơmi của cậu, chiếc quần tây bó chặt lấy hai chân hắn, mang đến loại cảm giác khắc chế, nhẫn nại.

Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Tạ Từ, hắn nói: “Tiểu Từ, đây là thuốc trợ hứng mới nhất trên thị trường, nếu không có sự tác động của ngoại vật, căn bản là không có biện pháp nào tiết ra."

Tạ Từ không nói gì, cậu cúi đầu, ngón tay đã tái nhợt, chăn đệm dưới thân bị hắn nắm chặt ra nếp uốn.

Chu Diệu Sơn cười khẽ, đem chiếc hộp bên người mở ra, đưa đến trước mặt Tạ Từ, thong thả ung dung nói: “Tiểu Từ, tôi biết em không muốn tôi chạm vào em, em có thể chính mình chơi, dù sao tôi cũng không để ý chuyện này.”

Tầm mắt của Tạ Từ dần trở nên mơ hồ, nhưng ý thức của cậu lại vô cùng rõ ràng, giống như hồn lìa khỏi xác, hắn nghe thấy chính mình nói: “Được.”

Trong hộp là một chuỗi ngọc lục lạc tinh xảo, chi tiết được điêu khắc sinh động như thật, chất ngọc trắng sữa tự nhiên, vừa nhìn liền biết giá không hề rẻ.

Tạ Từ cắn răng, cố nén sự ngứa ngáy đang dâng lên trong thân thể.

Chu Diệu Sơn thờ ơ nhìn thanh niên trên giường, gương mặt ửng đỏ, đôi tay nắm chặt ga giường, sắc mặt hắn bình tĩnh, thật giống như hắn cái gì cũng không làm, chỉ là một khán giả tùy ý đứng xem.

Tạ Từ vẫn luôn là người rất biết nhẫn nhịn, điểm này hắn không thể không thừa nhận, Chu Diệu Sơn biết chừng này dược hiệu, cho dù là người đoan trang cỡ nào cũng không chịu nổi nửa giờ tra tấn.

Nhưng Tạ Từ lại cắn răng nhịn một giờ, đối phương từ trước đến nay vẫn luôn là bộ dáng văn nhã khắc chế bây giờ trên mặt lại lộ ra thần sắc mê ly, cậu không thể khắc chế mà phát ra những âm thanh rêи ɾỉ nhỏ vụn, giống như động vật nhỏ bị thương, chỉ có thể lén lút trốn ở một góc liếʍ láp vết thương.

Cậu chậm chạp không chịu thỏa hiệp, thậm chí trên môi đã xuất hiện vài vết cắn đỏ thắm đang rỉ máu.

Chu Diệu Sơn không vui nhíu mày, hắn thấp giọng nói: “Tiểu Từ, không được thương tổn thân thể của bản thân.”

Lời nói của hắn thấm thía, giống như một vị trưởng bối chân chính lo lắng cho sức khỏe của đối phương.

Hắn nắm lấy cánh tay của Tạ Từ, như là một cái công tắc, thanh niên nhanh chóng quấn lên người hắn, bộ dáng không thể khống chế đối với hắn.

Chu Dao Sơn cười, hai mắt bình tĩnh nhìn Tạ Từ, nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Tiểu Từ hôm nay đọc sách gì?”

Đó là một giọng điệu thân mật, thậm chí mang theo chút nuông chiều và yêu thương.

Tạ Từ đã có chút thần chí không rõ, nhưng khi nghe được giọng nói của Chu Dao Sơn, cậu vẫn theo bản năng mà đáp lại: “···《Cây bạn bè》.”

Chu Dao Sơn nhẹ nhàng vì thanh niên lau đi mồ hôi trên trán, nhưng thanh niên ngay cả một cái đυ.ng nhẹ cũng nhịn không được, cậu cơ hồ muốn khóc thành tiếng. đáng thương nói: “··· tôi rất khó chịu, Chu tiên sinh ···· ngài buông tha cho tôi đi.”

Chu Diệu Sơn bên môi mang theo nụ cười, hắn cũng không có đáp lại lời thỉnh cầu của thanh niên, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Tiểu Từ muốn tôi ôm em một cái sao?”

Tạ Từ rũ đôi mắt ẩm ướt, lẩm bẩm nói: “Muốn, rất muốn ······”

Đâu chỉ là ôm, cậu bây giờ chỉ hận không thể để người khi làm chết mình mới đúng.

Chu Diệu Sơn nhẹ giọng nói: “Đọc vài câu trong quyển sách hôm nay em đọc cho tôi nghe."

Tạ Từ nhìn hắn: “Bây giờ sao?”

Chu Diệu Sơn bất động thanh sắc cười: “Bây giờ.”

Tạ Từ biết, Chu Diệu Sơn có lẽ là đang trừng phạt cậu, nhưng cậu chỉ có thể làm theo, thân thể còn làm ra hành động trước khi kịp suy nghĩ.

Vì thế, trong phòng vang lên giọng nói nhẹ nhàng của thanh niên: “Mỗi người qua đường trong cuộc đời chúng ta đều là duy nhất. Họ sẽ để lại một số dấu ấn riêng và lấy đi một phần hương vị của chúng ta..... Có người sẽ lấy đi rất nhiều, có người sẽ không để lại gì cả......Điều này chỉ chứng minh rằng hai tâm hồn không bao giờ gặp nhau một cách tình cờ."_Cây bạn bè《朋友之树》của Borges.

Chu Diệu Sơn ánh mắt hơi tối đi, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thanh niên, nhẹ giọng nói: “Rất nghe lời, xứng đáng được thưởng.”