Chương 17

Edit: Hoa Tranh☘

Tạ Từ có thể thấy được sắc mặt Tiết Chí nháy mắt trở nên tái nhợt, trong tay của đối phương vẫn đang cầm đóa hoa hồng màu vàng, nhưng bởi tay bóp mạnh quá mức, khiến chất lỏng từ hoa hồng không ngừng nhỏ giọt qua kẽ tay rơi xuống ống quần của hắn.

Tạ Từ không dám nhìn nhiều, cậu có thể cảm nhận được một ánh mắt tối tăm và nguy hiểm khác đang dừng trên người mình.

Giống như một lời cảnh cáo.

Cậu buông lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi ra, buộc mình phải đem ánh mắt tập trung lên người nam nhân bên cạnh.

Đôi mắt đen láy lạnh lùng của Chu Diệu Sơn đang chăm chú nhìn cậu, trong mắt rõ ràng không có cảm xúc gì, nhưng Tạ Từ biết, đối phương đang cảm thấy không vui.

Chu Diệu Sơn không thể nghi ngờ là người có tính tình vô cùng cổ quái, tâm trạng sáng nắng chiều mưa, có tính chiếm hữu rất mạnh mẽ, chỉ cần những thứ thuộc sở hữu của hắn bị người khác chạm vào thì kẻ đó chắc chắn sẽ bị tên điên này hành hạ mất mấy tầng da.

Tạ Từ còn nhớ rõ những gì ngày đó Chu Diệu Sơn đã nói với mình, cậu bây giờ thuộc về hắn, cho nên bất kể lúc nào, ở đâu, người tốt nhất trong mắt cậu chỉ có thể là Chu Diệu Sơn.

Bất luận là người hay đồ vật gì, ở trong mắt cậu, đều không thể vượt qua địa vị của hắn.

Chu Diệu Sơn đối với Tạ Từ chỉ là du͙© vọиɠ chiếm hữu thuần túy với đồ vật mà mình sở hữu mà thôi.

Tạ Từ cụp mắt xuống, làm ra dáng vẻ phục tùng, dường như trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn là dáng vẻ như vậy khi ở bên Chu Diệu Sơn.

Tiết Chí nhìn chằm chằm vào cậu, môi mím lại, cả người toát ra một loại cố chấp như đã ăn sâu vào xương tủy. Chỉ là vẻ mặt của hắn lúc này quá đáng thương, giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi đang liều mạng đuổi theo chủ nhân, nhưng lại bị chủ nhân tàn nhẫn xua đuổi.

Chu Diệu Sơn nhẹ nhàng đặt ly rượu lên bàn, động tác này giống như chìa khóa kích hoạt, Tạ Từ vô thức mở tay ra, nắm lấy đốt ngón tay lạnh ngắt của đối phương.

Đây là một hành động rất thân mật, nhưng hành động của thanh niên lại rất tự nhiên giống như là đã trở thành thói quen, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy rằng độ cong của các đốt ngón tay của Tạ Từ giống hệt nhau, thậm chí không hề cử động.

Bàn tay đã ê ẩm, Tạ Từ rũ mi, cậu đã quen rồi.

Hai người giống như một cặp đôi thực sự.

Chu Diệu Sơn nắm tay Tạ Từ đứng dậy, lông mày thường ngày u ám cũng thả lỏng đôi chút, quầng thâm dưới mắt đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt như tờ giấy.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nói với Tiết Chí: “Mối quan hệ giữa Tiết thiếu gia và Tiểu Từ hẳn là rất tốt, không nên vì những chuyện nhỏ nhặt mà trì hoãn nhau.”

Giống như một lời khuyên nhủ, nhưng trong lời nói lại chứa dao găm, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, coi tình bạn giữa Tạ Từ và Tiết Chí là mối quan hệ xã giao giữa hai tập đoàn Tạ thị và Tiết thị.

Tiết Chí im lặng hồi lâu cuối cùng cứng ngắc nói: “Việc này không liên quan gì đến ngài đi."

Chu Diệu Sơn mỉm cười, ngũ quan lẽ ra trong trẻo như trà thanh tuyền, nhưng vẻ tái nhợt ốm yếu tối tăm lại mang đến cho hắn một loại lạnh lùng khác, khi hắn cười lên càng chói mắt hơn, hắn nói: “ Như thế nào cùng tôi không có quan hệ gì chứ, Tiểu Từ hiện tại là người của tôi."

Hắn cố ý nói chuyện ái muội, khiến Tiết Chí hiểu lầm mối quan hệ của hắn với Tạ Từ.

Tạ Từ đương nhiên có thể nghe thấy, nhưng cậu chỉ im lặng lắng nghe, không chút ngượng ngùng, cũng không phản bác hay có chút thiếu kiên nhẫn nào.

Đầu ngón tay của Tiết Chí khẽ run lên, sống lưng hơi cong xuống, trong đôi mắt tràn ngập sự tối tăm không có một chút ánh sáng nào, hắn hỏi: "Tạ Từ, có phải cậu cùng hắn đang ở bên nhau đúng không?"

Tạ Từ trầm mặc.

Chu Diệu Sơn nhéo cổ tay Tạ Từ, cùng cậu mười ngón tay của đan vào nhau, hành động này cực kỳ không phù hợp với tính tình của Chu Diệu Sơn, bởi vậy nó có vẻ càng thêm chân thực.

Hắn mỉm cười nói với Tiết Chí: "Đêm đã khuya, Tiểu Từ uống cũng hơi nhiều rồi, hai người chúng tôi đi trước một bước."

Vừa nói hắn vừa gật đầu, cúi đầu nhìn người bên cạnh, nhìn thấy tóc đối phương có chút rối, vì thế liền khom lưng cúi xuống giúp cậu chỉnh lại tóc tai, làm như không phát hiện cơ thể đã cứng đờ của Tạ Từ.

Tạ Từ không nhịn được lùi về phía sau một bước, chú ý đến tay của người đàn ông đang dùng sức, đành dừng lại.

Cuối cùng cậu cũng thỏa mãn mong đợi của đối phương, nói chuyện với Tiết Chí: “Cậu về đi, tớ đi trước."

Giọng nói rất điềm đạm, trong bóng đêm có vẻ bất cẩn, không chút để ý.

Tiết Chí sững sờ tại chỗ, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, dáng vẻ lung lay sắp ngã, như thể trái tim đã bị lấy đi.

Tiết Chí cắn răng khống chế đôi mắt đã ươn ướt, hắn nghĩ, không biết từ lúc nào bắt đầu, hắn chỉ có thể nhìn đến bóng lưng Tạ Từ, khoảng cách giữa hai người rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại giống như xa tận thiên nhai.

*

Tạ Từ đi theo phía sau Chu Diệu Sơn, hắn đã tới tòa biệt thự cổ này không biết bao nhiêu lần.

Mới vừa tắm xong, cậu mặc bộ đồ ngủ mà Chu Diệu Sơn đặc biệt chuẩn bị cho mình, bộ đồ ngủ màu be rộng thùng thình khiến Tạ Từ trông càng thêm ôn nhu dịu dàng, mặc người xâu xé.

Tạ Từ gõ cửa phòng ngủ chính trên tầng ba, một lúc sau bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn:“Vào đi.”

Tạ Từ đẩy cửa bước vào, chủ nhân căn phòng cau mày dùng ngón trỏ không ngừng ấn huyệt thái dương, Tạ Từ có đôi khi nghĩ, dường như lúc này Chu Diệu Sơn mới giống một con người thật sự.

Hắn biết mệt mỏi thì vẫn còn là một người bình thường.

Tạ Từ vốn đã làm chuẩn bị tốt để bị đối phương lăn lộn một trận, mỗi lần cậu làm Chu Diệu Sơn không vui, đối phương nhất định sẽ dùng đủ loại biện pháp để nhắc cậu nhớ kỹ bản thân là vật sở hữu của hắn.

Nhưng lần này Chu Diệu Sơn không có phản ứng gì cho đến khi Tạ Từ ngồi xuống bên giường.

Đối phương chỉ nhàn nhạt nhìn cậu một cái, nhấp một ngụm cà phê nóng rồi nói tiếp tục xem văn kiện.

Thời gian hai người giao tiếp cũng không nhiều, Chu Diệu Sơn là một người tương đối lạnh lùng, dường như đối với bất cứ việc gì cũng không mấy hứng thú —— đương nhiên bây giờ đã khác.

Toàn bộ sự quan tâm và tức giận của hắn đều được dùng hết ở trên người Tạ Từ.

Nhưng đối với Tạ Từ mà nói, loại đặc biệt này chỉ mang đến sự chán ghét cùng phiền chán.

Tạ Từ không phải là người ít lời, nhưng trước mặt Chu Diệu Sơn, cậu vẫn thường mang dáng vẻ trầm lặng, vâng lời.

Tạ Từ cụp mắt ngồi ngay ngắn hồi lâu, sau khi xác định Chu Diệu Sơn không có ý định trừng phạt , cậu mới mở một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh ra đọc.

Trong phòng ngủ chính có một giá sách nhỏ, ngày đầu tiên Tạ Từ đến đây, cậu phát hiện trên giá sách cơ bản đều là sách kinh tế và quản lý, thời gian trôi qua, không biết từ khi nào một số danh tác cùng những bài thơ nổi tiếng bắt đầu xuất hiện.

Có thể là do tâm tình nhàn nhã thoải mái của chủ nhân căn phòng, có thể là một số nguyên nhân khác, tóm lại là không liên quan gì đến cậu.

Tạ Từ rũ mắt, bắt đầu chậm rãi đọc sách.

Tư thế đọc sách của cậu vẫn luôn rất đẹp mắt, lông mi dày khẽ run lên, ánh sáng màu cam nhạt của đèn tường rơi xuống khuôn mặt của cậu, bóng người phản chiếu trên tường giống như một bông hoa sắp nở vào mùa hè.

Bất tri bất giác thu hút sự chú ý của người khác.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tạ Từ cảm thấy cổ có chút đau nhức, mới ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn hai giờ sáng.

Nhưng lúc hắn định đặt cuốn sách trong tay xuống thì lại chú ý tới ánh mắt của Chu Diệu Sơn.

Ánh nhìn có vẻ như là không có ý nghĩ gì, nhưng rồi lại chứa đựng những ý đồ xấu xa.

Tạ Từ đứng ngồi không yên, chậm rãi siết chặt trang sách. Cậu nỗ lực thở nhẹ nhất có thể, ngay cả động tác nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn.