Chương 19

Edit: Hoa Tranh☘

Lúc Tạ Từ trở lại trường đã là chạng vạng ngày hôm sau, cậu mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác bịt đến kín mít, cúc áo cũng được cài đến nút trên cùng.

Trên trán có chút nóng, Tạ Từ đoán mình có lẽ mình lại phát sốt rồi.

Cậu đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ muốn đi tắm một phen rồi nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.

Trong phòng ký túc xá rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy trong phòng tắm, Tạ Từ định đi thay quần áo trước rồi đi tắm.

Cậu ấn trán, cởϊ áσ khoác, cởi cúc áo sơ mi, định thay quần áo thật nhanh, nhưng không ngờ cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra.

Sương mù tản đi, Tô Trật đứng ở cửa, cầm chậu quần áo, ngơ ngác nhìn cậu.

Tạ Từ cau mày, lo lắng đối phương nhìn thấy dấu vết trên người mình nên vội vàng mặc bộ đồ ngủ trẻn giờng vào sau mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nói: “Tiểu Trật, tớ về rồi."

Mặt mày cậu giãn ra, nở nụ cười, nhưng lại có vẻ không quá tự nhiên.

Khóe mắt Tô Trật hiện lên một màu đỏ nhạt kỳ lạ, đôi mắt đen không còn giống như trước ngây thơ nhìn cậu nữa, thay vào đó là một màu đen không thể giải thích được.

Không nói một lời, hắn thả chậu quần áo trên tay xuống đất, đi về phía Tạ Từ với tốc độ không nhanh không chậm, thế nhưng mang đến cho cậu cảm giác áp bách khó hiểu.

Diện mạo của Tô Trật thuộc loại hình trong sáng, thuần khiết, ngày thường ở trước mặt Tạ Từ luôn là dáng vẻ ngây thơ không có chút tâm cơ nào, nhưng bây giờ đối phương lại lộ ra bộ dáng mà trước đây Tạ Từ chưa từng thấy

Tạ Từ đột nhiên cảm thấy hoảng hốt không rõ lý do, giống như một loại trực giác, suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn, cậu nghĩ, chẳng lẽ Chu Diệu Sơn thật sự đem video đó tung ra sao?

Hoặc là bạn tốt bị sự mất tích mấy ngày qua của cậu mà tức giận, muốn cắt đứt quan hệ với cậu.

Tạ Từ quả thực sợ hãi, sợ bộ dáng xấu xí của mình sẽ bị bạn bè nhìn thấy, sợ sau khi sự thật trần trụi bị phơi bày dưới ánh nắng thiêu đốt, cậu sẽ trở thành thứ bẩn thỉu hôi hám nhất bị mọi người ghét bỏ.

Tạ Từ cúi đầu, ngón tay nắm chặt, như muốn che đậy mà thu dọn quần áo, xoay người đi vào phòng tắm.

Khi đi ngang qua hắn, một đôi bàn tay ấm áp đột nhiên giữ chặt cánh tay cậu, lực đạo có chút nặng nề, mang theo cảm xúc chuẩn bị bộc phát.

Tạ Từ giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của đối phương, cậu chưa bao giờ nghĩ tới người bạn tốt của mình thoạt nhìn mảnh khảnh, ngày thường mở nắp chai nước cũng đến nhờ cậu giúp, nhưng bây giờ hắn trông khác hoàn toàn, so sánh với quá khứ tựa như hai người khác nhau.

Mái tóc trước trán Tô Trật dài hơn một chút, bóng tối che khuất đôi mắt của hắn, hắn nắm chặt tay Tạ Từ, ôm lấy thiếu niên trước mặt, giọng nói cũng có chút khàn khàn, âm sắc không còn trong trẻo như trước nữa: “Tạ Từ, mấy ngày nay cậu đã đi đâu?"

Tạ Từ không biết nên nói như thế nào, rũ mắt xuống, giễu cợt nghĩ, nên nói gì đây? Chẳng lẽ nói bản thân ở trên giường người khác chờ đợi bị chơi đùa?

Tô Trật ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen tựa như bị bao phủ bởi bóng tối vô tận, nói: “Cậu rốt cuộc đã ở cùng ai?

Đồng tử Tạ Từ khẽ run lên, không nói được một lời, cổ họng vô cùng đau nhức, thậm chí ngay cả chút dũng khí giải thích cũng không có.

Tô Trật đưa tay ôm lấy cổ Tạ Từ, trên tay hơi dùng sức, hắn đem áo ngủ trên người Tạ Từ kéo xuống, bộ đồ ngủ của Tạ Từ vốn đã rộng thùng thình nên dễ dàng bị kéo xuống, lộ ra những dấu vết đậm nhạt không đồng nhất trên thân thể thiếu niên, đẹp đẽ như bức tranh sơn dầu.

Đôi mắt Tô Trật nháy mắt trở nên đỏ ngầu, hắn so với Tạ Từ thì thấp hơn một chút, hắn đẩy Tạ Từ vào tường, cánh tay hơi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ thật sự rất muốn bóp chết cậu.”

Dáng vẻ này của hắn trông không giống phản ứng của một người bạn bình thường mà ngược lại giống như một người chồng đáng thương · phát hiện thê tử của mình xuất quỹ.

Tạ Từ có chút choáng váng, trong đầu cậu chậm rãi ngưng tụ một loại suy đoán khó tin.

Giây tiếp theo, suy đoán này đã được chứng thực.

Tô Trật cúi đầu, giống như một con sói đầu đàn hung ác, hung hăng cắn xé đôi môi của Tạ Từ.

Ham muốn chiếm đoạt vô cùng mạnh mẽ bá đạo, hắn không ngừng công thành đoạt đất trong khoang miệng của Tạ Từ, thanh niên giãy giụa kịch liệt, nhưng cậu vốn đã sốt nhẹ, sức lực lại không bằng Tô Trật, lúc này chỉ có thể bất lực bị đối phương khóa chặt eo, nửa người dựa vào tường, không ngừng thở dốc.

Tạ Từ chân cẳng nhũn ra, đuôi mắt ửng hồng, xinh đẹp như hoa đào trong bụi mưa mùa hạ, ướŧ áŧ câu nhân, dụ người điên cuồng.

Tô Trật đem Tạ Từ ôm lấy, đem đồ vật trên bàn đẩy hết xuống đất, trực tiếp đem Tạ Từ đặt lên bàn, đè lại lông ngực đang thở hổn hển của đối phương.

Tô Trật cười, nụ cười tàn nhẫn, hắn đến gần Tạ Từ, khóe môi hắn còn sót lại sợi chỉ bạc, đầu lưỡi đỏ tươi như ẩn như hiện giọng nói có vẻ làm nũng nhưng lại khiến người ta hoảng hốt, hắn nói: "A Từ, A Từ, cậu đừng có ép tôi."

Tạ Từ giãy giụa muốn đứng dậy, mắt lạnh nhìn đối phương, thấp giọng mắng: "Tô Trật, cậu đang làm cái gì vậy, mau tránh ra."

Tô Trật mỉm cười, đôi mắt có chút ươn ướt đỏ hoe, nhưng mặt mày lại lộ rõ ý vị âm trầm mà trước đây hắn chưa từng bộc lộ ra trước mặt Tạ Từ, Tô Trật trầm giọng nói: " Làm cậu."

Sự không thể tin được trong mắt Tạ Từ quá mức chói mắt khiến Tô Trật cảm thấy vô cùng hả giận.

Tô Trật mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên trán Tạ Từ, thì thầm vào tai cậu: “A Từ, cậu đúng là quá dễ lừa gạt, cái tên ngốc Tiết Chí kia cũng vậy."

Tạ Từ cơ hồ cả người đều run rẩy, không thể nói lên lời, ánh mắt nhìn Tô Trật như là nhìn một người hoàn toàn xa lạ.

Tô Trật kiềm chế lửa giận trong lòng, cố ý dùng giọng điệu tinh tế nhẹ nhàng nói: “Kỳ thực, tôi đã sớm biết cậu thích Tiết Chí, cũng biết cậu đã yêu thầm hắn nhiều năm."

Hắn nhìn vào ánh mắt khó tin của Tạ Từ, mỉm cười nói: "A Từ, đừng nhìn tôi như vậy chứ."

"Là tôi cố ý tiếp cận "câu · dẫn" cậu ta, tôi muốn cậu nhìn hai người chúng tôi ở bên nhau, muốn cái thằng ngu Tiết Chí đó tự tay đem cậu đẩy ra xa."

“Không chỉ như vậy ······” Tô Trật cúi đầu hôn môi Tạ Từ, không chút nào để ý sự chống cự của cậu.

Hắn nói: "Cậu thích ai, tôi liền đi câu dẫn người đó. A Từ, tôi muốn trong mắt cậu chỉ có thể có tôi mà thôi."

Tô Trật cảm thấy mình giống như một đầm lầy xấu xí dơ bẩn, bây giờ hắn chỉ muốn kéo Tạ Từ xuống đầm lầy với mình.

Tạ Từ mắng hắn vô sỉ, hắn liền vô sỉ cho cậu xem.

Tô Trật ghé sát vào má của Tạ Từ, hắn như rắn độc ẩn mình trong bụi cỏ, chờ đợi con mồi mất cảnh giác liền lao ra cắn một nhát chí mạng, hắn dùng giọng điệu dịu dàng hỏi: “Cậu đã cùng ai làm? Trên người nhiều dấu vết như vậy, hắn làm cậu sướиɠ sao? Hai người đã làm bao nhiêu lần? Hắn không mang bao sao?”

“A Từ, tôi cũng có thể làm cậu thoải mái.”

Tạ Từ nhắm mắt, chịu đựng việc đối phương không ngừng sờ soạng, cọ xát vào người cậu như chó lớn, im lặng không nói một lời.

Tô Trật đem áo ngủ của Tạ Từ hoàn toàn cởi bỏ, dễ dàng có thể nhìn thấy trên eo luôn Tạ Từ lộ ra dải lụa màu đen.

Tô Trật biết đây là cái gì, hắn đã rất nhiều lần thấy Tạ Từ mặc, là chiếc qυầи ɭóŧ lọt khe màu đen vô cùng gợi cảm,

Thậm chí hắn đã bao nhiêu lần tưởng tượng đến cảm giác được xoa nắn cặp mông lẳиɠ ɭơ này như thế nào.

Hiện tại, người đang nằm ở dưới thân hắn.

Hắn cười nói: “A Từ, Tiết Chí có biết cậu ăn mặc dâʍ đãиɠ như này sao?”