Chương 2

Edit: Hoa Tranh☘

“Kẽo kẹt.”

Cửa ký túc xá bị đẩy ra.

Thanh niên trẻ đang gõ gì đó ở trên máy tính nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu, hắn tướng mạo là có chút mềm mại, ôn lệ, đôi mắt to tròn, trên người mặc áo ngủ màu trắng, dưới ánh đèn nhu hòa khiến người thanh niên nhìn cực kỳ vô hại.

“A Từ, cậu cuối cùng cũng về rồi” Hắn cào cào mái tóc đen, trên mặt có chút buồn rầu.

Tạ Từ nghiêng người đóng cửa lại, nhìn lướt qua ký túc xá chỉ có một mình hắn, hỏi: “Hai người bọn họ nay không về sao?”

Tô Trật đứng dậy rót một ly nước ấm vừa nói: “Hình như là đi hèn hò với bạn gái, đêm nay sẽ ở bên ngoài.”

Hắn duỗi tay đem nước ấm đưa cho Tạ Từ, dưới cổ tay áo lộ ra một mảnh trắng nõn.

Tạ Từ ánh mắt dừng trên cổ tay trắng nõn của hắn, hơi có chút thất thần nghĩ, Tô Trật được gọi là tiểu vương tử khoa tài chính bọn họ cũng không phải không có đạo lý.

Cũng không lạ khi Tiết Chí sẽ bị Tô Trật thu hút, một người như vậy ai lại không thích chứ?

Giống như ánh sáng mặt trời vậy, luôn luôn sạch sẽ, ấm áp.

Tạ Từ rũ mắt, tiếp nhận ly nước, hơi ngửa đầu uống một ngụm.

Nước ấm làm dạ dày hắn thoải mái hơn rất nhiều, Tạ Từ thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Cảm ơn.” Tạ Từ nói.

Tô Trật lắc đầu, đôi mắt cong cong nhìn cậu, mang lại cảm giác đặc biệt ngoan ngoãn .

Tạ Từ bị hắn nhìn đến có chút không tự nhiên, liền nhìn về phía máy tính Tô Trật trên bàn, hỏi: “Luận văn còn chưa sửa xong?”

Tô Trật gật đầu, bộ dáng có chút uể oải : “Thật sự rất khó, đã bị đạo sư trả lại hai lần, rõ ràng tớ đã xem của những người khác, rõ ràng cũng không sai biệt lắm.”

Tạ Từ cười nhạt: “Người bình thường đạo sư đương nhiên là không để ý nhiều liền buông tha, cậu là học sinh đắc ý của ông, nghiêm khắc một chút cũng bình thường.”

Tô Trật có chút ngượng ngùng, đứng dậy nói: “A Từ được rồi, mau giúp tớ nhìn xem rốt cuộc không đúng chỗ nào, còn may cậu trở về sớm, bằng không đêm nay tôi đừng hòng ngủ.”

Tạ Từ cùng Tô Trật ở trong ký túc xá xem như có quan hệ tốt nhất, giúp sửa luận văn cũng là chuyện thường xuyên.

Thành tích Tạ Từ vẫn luôn rất tốt, học sâu hiểu rộng, luận văn mang tính học thuật cao với cậu mà nói quả thực dễ như trở bàn tay.

Tô Trật ngồi ở bên người cậu, tay phải chống lên cằm, đôi mắt nhìn cổ tay thanh niên, sau một lúc lâu mới nói: “A Từ, cậu lớn lên đẹp như vậy, người theo đuổi cũng không ít, sao đến bây giờ vẫn không chịu yêu đương?”

Tạ Từ ngón tay hơi ngừng, đôi mắt nhìn số liệu phức tạp, không chút khác thường nói: “Còn chưa nghĩ tới.”

Ánh mắt Tô Trật dừng lại trên sợi tơ hồng hơi cũ trên cánh tay Tạ Từ, không nói nữa.

Một lát sau, di động hắn hơi rung, có tin nhắn tới.

Tô Trật click mở, nhìn một lúc, sau đó nhấn nút gọi, nhỏ giọng nói: “Ngày mai cậu định mang bữa sáng cho tớ sao? Vậy cảm ơn cậu, Tiết Chí.”

Một cái tên phá lệ quen thuộc tiến vào trong tai Tạ Từ, làm cậu không khỏi siết chặt con chuột trong tay.

Tô Trật dư quang vẫn luôn như có như không quét về phía Tạ Từ, hắn đến gần thanh niên, cười nói: “A Từ, Tiết Chí định mang bữa sáng cho tớ, vừa vặn ngày mai chúng ta học cùng một khóa, bằng không kêu cậu ấy cùng đi đi.”

Hắn nói chuyện ý cười doanh doanh, lại khiến người nghe cảm thấy phá lệ chói tai.

Tạ Từ không nhớ rõ bản thân đáp lại như thế nào, có lẽ là không biểu tình.... cũng không nhất định.

Bàn tay trắng sứ nắm chặt, thậm chí phát ra vài tiếng rắc rắc.

Tạ Từ thầm nghĩ, này tính cái gì, bản thân bất quá chỉ là bạn của Tiết Chí, hà tất cứ phải sán lại gần khiến mình chịu khổ.

Tạ Từ gõ phím cuối cùng, đầu ngón tay cuộn tròn, cậu lẳng lặng nghe cuộc trò chuyện của thanh niên bên cạnh, cậu an tĩnh ngồi đó, cả người chìm vào bóng tối.

Kỳ thật cậu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, không có việc gì đâu Tạ Từ, không được đau lòng, không được tham làm, cậu tự nhắc nhở bản thân.

Nhưng chuyện này giống như một cái gai đâm vào chân, nếu đau đớn một lần rồi thôi thì không sao, lại cứ như sóng nước mềm mại, từng gợn từng gợn, mấy ai có thể chịu đựng được.

Vì thế liền dễ dàng sinh ra những ý nghĩ xằng bậy.

Nhỡ đâu chỉ là hiểu lầm thôi thì sao?

Tạ Từ nín thở, thậm chí trong lòng còn ác ý nghĩ, có lẽ Tiết Chí chỉ là tò mò, chỉ là muốn chơi đùa thôi?

Bản thân mới là người sẽ vĩnh viễn bồi ở bên cạnh hắn.

Cảm giác bỏng cháy nơi dạ dày lại lần nữa đánh úp lại, Tạ Từ lại giống như không cảm giác được. Cậu vì suy nghĩ vừa rồi của mình mà thầm phỉ nhổ bản thân.

Tạ Từ không ngừng nghĩ trong đầu, hàm răng khẽ run, Tiết Chí không thích mình, Tô Trật là bạn tốt của mình. Bản thân không được nghĩ như vậy.

“Đúng vậy··· A Từ đang ở bên cạnh tớ···” Tô Trật vừa nói chuyện ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Từ, khóe môi mang theo ý cười.

Tạ Từ cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.

Tô Trật cười lắc đầu, đối với microphone ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “··· chúc ngủ ngon, được rồi, tớ hiểu, cậu nhất định là say rồi."

Hắn nói chuyện rất nhỏ, giống như đang làm nũng với người yêu.

Hắn đem điện thoại di động đưa cho Tạ Từ, đôi mắt đen ý cười chưa tan: “Tiết Chí có chuyện muốn nói với cậu.”

Tạ Từ nhấp môi, cậu vẫn luôn rất giỏi che giấu cảm xúc của bản thân, tay nhéo sống mũi, giống như bất đắc dĩ cầm lấy di động.

Microphone dán ở bên tai, đối diện chỉ có tiếng gió, còn có một ít thanh âm ồn ào, từ xa tới gần.

Tạ Từ cảm thấy tay mình không thể khống chế được khẽ run, thanh âm trái tim thình thịch không ngừng, có hơi lớn.

“Alo? Là A Từ sao?”

Thanh âm say khướt xuyên qua di động truyền đến, giọng khàn khàn, nhưng vô cùng quen thuộc.

Là Tiết Chí.

Tạ Từ nắm chặt di động, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, thấp giọng đáp lại.

Tô Trật đang nhìn cậu.

Thanh âm bên kia điện thoại có chút khàn khàn, Tạ Từ nghe được Tiết Chí nói: “A Từ… chúc ngủ ngon.”

Đối phương lúc này cũng không biết đang làm cái gì, ngữ khí khi say khướt nghe có chút ngu đần. Tạ Từ nghe được một trận thanh âm ồn ào, tựa hồ là tiếng cười đùa, sau đó là tiếng điện thoại cúp máy.

Tạ Từ nghe thấy tiếng bíp bíp, tần suất của âm thanh đối ứng với nhịp tim của anh, trái tim đập thình thịch, cậu thì thầm: “Ngủ ngon.”

Cổ họng khẽ nhúc nhích, Tạ Từ trả điện thoại di động cho Tô Trật.

Tô Trật nhấp môi nở nụ cười với cậu, là nụ cười tín nhiệm không chút phòng bị.

>/>

Hắn giống như có chút oán giận nói: “Cái tên Tiết Chí này, may mắn có A Từ cậu bao dung cho hắn nhiều năm như vậy, buổi tối uống say còn một hai phải đi lăn lộn người ta.”

Động tác cởi nút áo tạm dừng một chút, không thèm để ý cười nói: “Tiết Chí vẫn luôn là cái tính tình này, nghĩ cái gì thì làm cái đó.”

Xác thật là nghĩ cái gì thì làm cái đó, nói có ý với Tô Trật , liền bắt đầu hành động, thậm chí chút thời gian giảm xóc đều không thèm để lại cho người khác.

Tạ Từ vuốt ve sợi tơ hồng trên cánh tay, hít sâu một hơi.

*

Ngày hôm nay học là môn tự chọn, buổi sáng chỉ có hai ba khóa, nghĩa là bọn họ có thể ngủ nướng.

Tạ Từ từ trước tới nay là một người có tính kỷ luật cực cao, mỗi ngày buổi sáng cố định 7 giờ rời giường, rửa mặt xong ăn chút bữa sáng liền đi sân thể dục chạy bộ.

Cậu vĩnh viễn đều là người đến lớp học sớm nhất, thuận tiện còn có thể giúp bọn Tiết Chí chiếm chỗ ngồi.

Các lớp đại học đều chú ý tính tự lập, nhưng nhìn chung mọi người đều không muốn ngồi ở hàng ghế đầu, nhất là khi giáo viên của môn học thích đặt câu hỏi, nên việc giành chỗ sớm là điều bình thường.

Tiết Chí có vô số người yêu mến, nhưng người chịu thương chịu khó chiếm chỗ ngồi mang bữa sáng, thời khắc mấu chốt còn có thể chỉ bài như Tạ Từ thì chẳng có ai.

Quả thực so với bạn trai cũng chẳng kém hơn bao nhiêu.

Tiết Chí trong tay cầm một quyển sách, một cái tay khác xách theo một phần bữa sáng.

Hắn hiển nhiên là vừa rời giường không lâu, chiếc áo mặc trên người có chút nhăn, đầu tóc ngắn hỗn loạn như cái ổ gà, đôi mắt nửa híp, chậm rì rì ngồi vào vị trí bên cạnh Tạ Từ.

Tạ Từ hơi giật mình, phảng phất có thể cảm nhận được tầm mắt từ phía sau của Tô Trật.

Cậu vốn tưởng Tiết Chí sẽ ngồi cùng Tô Trật.

Tiết Chí đặt cuốn sách và bữa sáng trong tay xuống, liếc nhìn trên bàn thấy một cốc sữa chua vị táo, là nhãn hiệu mà Tiết Chí thường uống, vị sữa chua tương đối nhạt.

Tiết Chí cong môi cười, hắn duỗi người, theo quán tính dựa về hướng Tạ Từ , một bên nói: “Cảm ơn A Từ, sao cậu biết tớ quên mua sữa chua thế?”

Tạ Từ khắc chế thân thể, điều chỉnh vị trí tương đối thoải mái để hắn dựa, một bên nhàn nhạt nói: “Động não một chút là biết, trước kia đều là tớ mang bữa sáng cho cậu.”

Tiết Chí ho khan một tiếng, không còn mặt mũi tiếp tục dựa vào Tạ Từ.

Hắn nghiêng nửa thân thể quay xuống phía sau xem qua, một bên đem bữa sáng trên tay đưa cho Tô Trật, mặt mày tươi cười.

“Tô Trật, đây là bữa sáng tôi mang cho cậu.”

Tô Trật ánh mắt đầu tiên là dừng ở thân ảnh hai người thân mật dựa vào vai nhau, theo sau mới duỗi tay nhận lấy, nhấp môi cười nói cảm ơn.

Tiết Chí lần đầu tiên theo đuổi một người, luôn cảm thấy có chút lúng túng, cũng không biết nên cùng người ta nói cái gì, cứ thế giống như che giấu mà quay đầu lại cùng Tạ Từ câu được câu không trò chuyện.

Tạ Từ biết thân là bạn tốt của Tiết Chí, lúc này nên nói cho hắn biết, người hắn thích đang ngồi sau lưng hắn, nên nói chuyện nhiều hơn với người mình thích để tăng tiến tình cảm.

Nhưng cậu không nói nên lời.

“Tiết Chí.”

Thanh âm Tô Trật rất trong trẻo, êm tai.

Tạ Từ thấy thanh âm Tiết Chí nói chuyện bỗng nhiên ngưng lại, hắn là khẩn trương khi đối mặt với người trong lòng.

Tiết Chí hỏi: “Làm sao vậy?”

Hắn nói chuyện từ trước đến nay đều rất tùy tiện, hiếm khi mang theo kiên nhẫn cùng ôn nhu như bây giờ.

Đôi mắt Tạ Từ nhìn chằm chằm sách vở, như là nghiêm túc đọc sách, lại giống như đang ngẩn người.

Tô Trật nói: “Tớ đột nhiên muốn uống sữa chua vị táo, có thể dùng vị việt quất đổi với cái của cậu được không? Nếu không được cũng không sao.”

Tiết Chí không chút do dự, nói: “Đương nhiên có thể.”

Tạ Từ rũ mắt đờ đẫn nghĩ, nguyên lai Tiết Chí cũng không phải vị táo thì không được.

Nhưng Tạ Từ nhớ rất rõ, Tiết Chí khi còn nhỏ dù thế nào cũng nhất quyết không chịu đổi sữa chua vị táo với sữa chua vị việt quất của cậu.

Chỉ là người không muốn mà thôi.

Chuông vào học rất nhanh liền vang lên, Tiết Chí lúc này mới ngừng đề tài xoay người, hắn nhìn thoáng qua Tạ Từ, thấp giọng nói: “Giúp tớ để ý giáo viên, tớ muốn ngủ một lát.”

Lão sư mỹ học chính là một lão đầu cổ hủ, việc thích nhất khi lên lớp chính là điểm danh, đặc biệt thích bắt những sinh viên dám ngủ trong giờ học, bị bắt được chắc chắn chịu một trận giáo huấn.

Tạ Từ ‘ Ừm ’ một tiếng, những cuộc trò chuyện như vậy cũng không biết đã diễn ra bao nhiêu lần.

Có lẽ tương lai, người trả lời Tiết Chí sẽ không còn là cậu nữa.

Tiết Chí hôm nay vận khí thực sự có chút không tốt, lão sư nhanh chóng lia mắt về phía này, cho dù Tạ Từ đã tận lực thay hắn che dấu, nhưng Tiết Chí vẫn là bị bắt được.

“Bên trái hàng thứ năm, bạn học mặc áo đen, đứng dậy trả lời câu hỏi.”

Tạ Từ nhíu mày, tay phải bất động thanh sắc chọc chọc Tiết Chí.

Tiết Chí hiển nhiên là đã ngủ say như chết, nhưng hắn phản ứng thực nhanh, thời điểm đứng lên nhìn còn có chút ngốc.

Giáo sư tóc bạc trắng, khuôn mặt nghiêm túc, cầm quyển sách trên tay đập lên bàn, hơi đẩy mắt kính trên mũi: “Vị đồng học này, vừa mới chúng ta nhắc tới David · Hume là triết học gia nổi danh Anh quốc, cậu có thể nói cho chúng tôi biết khả năng giám định mỹ học cùng với quan điểm thưởng thức của ông ấy và suy nghĩ của cậu về quan điểm mà ông ấy nêu ra?

Tiết Chí đương nhiên không biết, hắn từ đầu tới đuôi đều đang ngủ.

Hắn gãi đầu, theo bản năng nhìn Tạ Từ bên cạnh.

Tạ Từ sớm đã mở sách vở, bàn tay thon dài cầm chiếc bút, không nhanh không chậm mà đem đáp án khoanh vòng lại. Thiếu niên nhướng mày nhìn hắn, văn nhã thanh tao, hai cánh môi độ dày thích hợp không ngừng khép mở, không tiếng động nói cho hắn đáp án.

Có lẽ là ánh sáng cùng góc độ vừa lúc, trong nháy mắt đó, Tiết Chí sinh ra một loại cảm giác choáng váng.

Suy nghĩ của hắn không chịu khống chế mà nghĩ, A Từ hôm nay thật là đẹp.