Chương 1: Thế giới thứ 1: Thanh mai trúc mã

Edit: Hoa Tranh☘

Tiếng còi chói tai vang lên trên sân thể dục, thanh niên dáng người mạnh mẽ linh hoạt tránh khỏi đám người vây xung quanh, nhảy lên tùng quả bóng vào rổ, khiến đám người xung quanh lại vang lên một trận kinh hô.

“Tiết Chí!!”

“Quá tuyệt vời!!”

Tiếng hô hào xung quanh làm người thanh niên ngẩng đầu lên, năm ngón tay khớp xương rõ ràng thản nhiên vuốt mái tóc đã mướt mồ hôi ra sau, để lộ ra gương mặt điển trai.

Trong đám người lại một trận xao động.

Tiết Chí tùy ý tung quả bóng rổ trên tay, quay đầu cùng đồng đội thì thầm vài câu, sau đó tầm mắt đảo qua trên khán đài, như đang tìm kiếm thân ảnh ai đó, thẳng đến khi thấy được một người thanh niên cao gầy đang ngồi trên hàng ghế đầu tiên mới chậm rãi lộ ra ý cười.

Hắn đem quả bóng trong tay vứt cho một đồng đội gần đó, lại lấy chiếc khăn lông lau mồ hôi trên mặt, nhanh chân bước đến hướng khán đài.

“Tớ còn tưởng cậu hôm nay sẽ không đến chứ.”

Làm lơ ánh mắt nóng bỏng của mọi người xung quanh, Tiết Chí bước đến ngồi bên người của thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng, hắn một tay giữ mép ghế, một tay tiếp nhận nước thanh niên đưa, ngửa đầu uống một ngụm.

Thanh niên mặc chiếc áo sơ mi trắng, khuôn mặt lịch sự văn nhã, đôi môi xinh đẹp, mắt ngậm ý cười nhìn người bên cạnh: “Tớ sao dám không đến chứ đại thiếu gia.”

Tiết Chí khẽ cười một tiếng, trên tay vặn chặt nắp bình, nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh Tạ Từ hỏi: “Tô Trật hôm nay không tới sao?”

Tiết Chí mặc chiếc áo cầu thủ, cơ bắp săn chắc trước ngực lộ ra, cùng với gương mặt anh tuấn kia, hormone nam tính như muốn nổ tung.

Tạ Từ ánh mắt dừng ở trên người hắn dạo qua một vòng, cuối cùng trở lại trên sân bóng, tầm mắt nhìn chằm chằm đường biên trên sân, ngón tay sờ sờ sợi tơ hồng trên cổ tay, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Hôm nay cậu ấy bận sửa luận văn, không tới được.”

Nói rồi dừng một chút, nghiêng mắt nhìn về phía thanh niên, ngữ khí trêu chọc: “Như thế nào, có ý đó với người ta rồi sao?”

Tiết Chí tựa lưng vào ghế ngồi lười nhác nói: “Ừm… có chút thú vị."

Như là nghĩ đến cái gì, khóe miệng hắn khẽ nhếch, ánh mắt mang theo ý cười.

Đây là lần đầu tiên Tiết Chí biểu lộ sự quan tâm đối với người khác trước mặt Tạ Từ.

Hai người chơi với nhau từ nhỏ, bắt đầu từ trung học người theo đuổi Tiêt Chí nhiều vô số. Nhưng Tiết Chí đối với chuyện tình cảm vẫn luôn không có hứng thú.

Tạ Từ cho rằng chính mình có thể chờ đợi.

Cậu có chút thất thần nghĩ, thậm chí không nghe rõ người bên cạnh đang nói gì.

“Ngẩn người nghĩ gì vậy?”

Tiết Chí ôm lấy bờ vai của cậu, duỗi tay đem di động cậu đoạt lấy.

Thời điểm Tạ Từ phản ứng lại Tiết Chí đã mở điện thoại lên, màn hình hiện ra yêu cầu nhập mật mã, hắn không chút nghĩ ngợi mà nhập vào sinh nhật của bản thân.

Rất dễ dàng mở khóa.

Trên màn hình di động xuất hiện hình ảnh của một thanh niên trương dương, nở nụ cười, mặc áo gió màu đen, mang theo chiếc khăn quàng cổ màu nâu kẻ ô vuông, như đang đối với người trước màn hình vẫy tay.

Đây là Tạ Từ chụp được vào mùa thu năm trước khi hai người đi xem pháo hoa.

Tiết Chí ‘ sách ’ một tiếng, biểu tình ghét bỏ: “Bức ảnh này tớ cười quá ngốc, A Từ sao đến giờ cậu còn không đổi?”

Thanh niên căn bản là không ý thức được chuyện gì không thích hợp.

Bạn bè nhà ai quan hệ tốt đến mức đem ảnh chụp đối phương làm hình nền di động chứ?

Tạ Từ ánh mắt khẽ lay động, cười hắn: “Tớ chưa ghét bỏ cậu thì thôi đi, cậu ngược lại tự ghét bỏ bản thân.”

Tiết Chí: “Con người chẳng phải luôn theo đuổi sự hoàn mỹ hay sao? Không được, tớ phải tự mình chọn hình khác mới được.”

Hắn click mở album, di động Tạ Từ có rất nhiều ảnh chụp của hắn, ảnh hắn ngủ gật trên lớp học, chơi điện thoại, đánh bóng rổ, thậm chí còn có hình hắn cùng nữ sinh nói chuyện, vẻ mặt hắn nhắn nhó khó chịu, trông vô cùng thiếu đánh.

Góc độ đều rất đẹp, có thể nhìn ra được những bức ảnh này đều đã được trải qua xử lý, ánh sáng được điều chỉnh thập phần tinh tế, thậm chí làm mặt mũi những người xung quanh đều trở nên mơ hồ.

Có thể nhìn ra được người chụp ảnh có bao nhiêu dụng tâm.

Tiết Chí không nghĩ nhiều, hắn đã sớm biết Tạ Từ thích nhϊếp ảnh, trong vòng bạn bè thỉnh thoảng cũng đăng một ít ảnh chụp phong cảnh, thủ pháp cũng tương tự.

Hắn cho rằng Tạ Từ chỉ là tiện tay chụp mấy tấm, lại không biết, camera của Tạ Từ, trước nay chỉ có một thân ảnh là hắn.

Tiết Chí ngón tay trượt xuống, một bộ dáng không hài lòng.

Tạ Từ lấy lại điện thoại: “Được rồi đại thiếu gia, tấm nào của cậu cũng đẹp hết.”

Tiết Chí không quá vừa lòng chép chép miệng, miễn cưỡng đồng ý câu nói của Tạ Từ.

Hành động của hai người tự nhiên lại bình thường là một cặp huynh đệ tốt cùng nhau lớn lên.

Trong sân vận động, nam sinh mặc áo cầu thủ đỏ trắng đan xen cười cười, chọc người thanh niên tóc màu hạt dẻ đứng bên cạnh, mặt mày bát quái nói: “Ai, mấy cậu nói thử xem, Tạ ca đối ta Tiết ca thật sự không có chút tình cảm gì sao?”

“Lúc mới vừa khai giảng ấy, Tạ ca mỗi ngày đều tới phòng ngủ giúp Tiết ca trải giường chiếu, giặt quần áo, không thì cũng là mang cơm mang đồ ăn, mấy người chúng ta còn được may mắn được hưởng ké không ít thứ tốt.”

Một nam sinh khác bên cạnh nghe vậy cũng thầm chấp nhận nói: “Đúng thật, mẹ tao đối với tao còn chưa tốt như vậy đâu, lúc trước tao còn cho rằng Tạ ca là đang theo đuổi Tiết ca đó.”

Thanh niên tóc hạt dẻ ghét bỏ đẩy hai người bên cạnh ra, bên má có má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, ánh mắt hắn nhìn về phía Tạ Từ cùng Tiết Chí, lời lẽ chính đáng nói: “Được rồi, các ngươi không biết Tiết ca phiền nhất chính là có người hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Tạ ca hay sao.”

“Tạ ca không phải cũng từng giải thích qua hay sao? Là bạn bè, nhiều năm như vậy, nếu yêu thì đã sớm ở bên nhau rồi. Các cậu đừng có nghĩ nhiều, Tạ ca còn cần phải lừa chúng ta hay sao?”

Hai người còn lại ngẫm lại: “Cũng đúng, hai người bọn họ muốn ở bên nhau, chúng ta còn không lập tức nã pháo chúc phúc hay sao?”

Mấy người bọn họ đã hẹn nhau đánh bóng xong sẽ đi ăn nướng BBQ, chạng vạng tối có rất nhiều sạp nhỏ bắt đầu bày bán, Tiết Chí cùng mấy người bọn họ thường xuyên rủ nhau đi ăn mấy xâu.

Tạ Từ mặt không đổi sắc tiếp nhận mấy xâu thịt nướng được vẩy đầy ớt cay, cậu ăn có chút chậm, nhưng thực chuyên chú.

Ăn xong trừ bỏ môi có chút hồng, trên mặt ửng đỏ, thì thậm chí chưa hút một hơi. Nhìn qua rất ăn được cay.

Nhưng chỉ có mình Tạ Từ biết, dạ dày cậu đã ẩn ẩn đau.

Tạ Từ từ trước đến nay là người khắc chế văn nhã, hơn nữa có chút bệnh về dạ dày, bữa ăn hàng ngày của cậu trên cơ bản sẽ không bao giờ có những thức ăn nhanh và thực phẩm vị nặng.

Nhưng Tiết Chí cùng cậu hoàn toàn tương phản.

Vì thế Tạ Từ hiện tại cũng có thể mặt không đổi sắc ăn cay, thậm chí không suyễn một hơi.

Cảm giác nóng rát ở dạ dày càng tăng thêm.

Tạ Từ nắm chặt que nướng trong tay, cậu có thể cảm giác được sau lưng bắt đầu thấm ướt bởi mồ hôi.

Cảm quan dần dần biến mất.

Bên tai đột nhiên xuất hiện một đạo âm hiệu kì quái, nghe có chút giống âm thanh khởi động điện thoại, theo sau đó là âm thanh máy móc xuất hiện gằn từng chữ ở bên tai hắn.

“Hệ thống 006 đã khởi động máy vì ngài phục vụ, kiểm tra đo lường ký chủ đánh số BT1029, trói định thành công.”

Tạ Từ biểu tình bất biến, giống như cái gì cũng không nghe thấy, thậm chí còn có tâm tư lấy cho Tiết Chí một ly Sprite.

“Tiến độ của thế giới này đã kiểm tra xong, nhân thiết lốp xe dự phòng của kí chủ trước mắt đánh giá C-, theo tổng bộ quy định, điểm ít nhất đạt tới A- mới được tính là thông qua. Thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.”

Một hồi lâu, Tạ Từ mới hồi phục nói:"Ngươi là hệ thống mà tổng bộ phân đến cho ta sao?"

Thời điểm cậu nói chuyện bình tĩnh lại ôn hòa, mạc danh làm người sinh ra hảo cảm.

Âm thanh máy móc của hệ thống toát ra một chút vui sướиɠ, thậm chí có thể nghe ra vài phần ôn nhu cùng thương hại: “Đúng vậy, nghe nói hệ thống tiền nhiệm của ngài rời nhà trốn đi rồi có phải không?”

Tạ Từ: “Đúng vậy.”

Hệ thống đang muốn nói cái gì, Tạ Từ lại mất mát nói: “Tính cho tới nay thôi đã có năm hệ thống rời nhà trốn đi, xem ra ta cùng chúng nó thật sự không thích hợp.”

Hệ thống hiếu kỳ nói: “Vì cái gì chúng nó đều lựa chọn trốn khỏi ngài?”

Tạ Từ thương tâm nói: “Khả năng bởi vì bọn họ biết sự tồn tại của nhau đi.”

Hệ thống: “?”

Tạ Từ ngượng ngùng: “Trong bốn cái hệ thống rời nhà trốn đi có một người làm nhiệm vụ xuyên việt do ta dỗ tới.”

Hệ thống ngưng lại một chút: “Ngài làm như vậy không phù hợp công ước quy định của hệ thống.”

Tạ Từ sâu kín thở dài: “Ngươi là một hệ thống đứng đắn , chúng ta không thích hợp, nhiệm vụ này kết thúc ta sẽ hướng chủ hệ thống báo cáo.”

Hệ thống im lặng một hồi lâu, thanh âm có chút biệt nữu nói: “Không có quan hệ, ký chủ biết sai thì tốt rồi. Linh hồn của tôi là thuộc về khế ước hệ thống, ngài không cần lo lắng về vấn đề xuất quỹ, cho dù ngài ái mộ hệ thống khác, có tôi ở đây, ngài cũng tuyệt đối có thể quản được thân thể cùng linh hồn của mình.”

Tạ Từ: “······”

Đây là biện pháp đối phó mà chủ hệ thống cố ý làm cho cậu đi?

Tạ Từ kỳ thật là nhân viên công vụ công ty Phục Hồi Thế Giới, nói là công ty nhưng bản chất kỳ thật là một tổ chức do chính phủ tạo ra vì sự cân bằng của không gian các tiểu thế giới .

Tạ Từ đến từ vi diện có trình độ phát triển cực cao, nó đã thành công tới gần bạch động, đã đạt được khả năng du hành xuyên qua không gian bạch động, quỹ đạo xuyên qua cũng rất vững chắc.

Nhưng đồng thời, không gian bạch động liên kết với không gian hắc động, trong hai năm qua, hắc động đã đem vài tiểu thế giới gần đó cuốn vào trong nó sau đó cắn nuốt, cướp lấy lực lượng của tiểu thế giới mở rộng bản thân.

Để duy trì sự cân bằng của không gian và ngăn chặn sự mở rộng của hắc động, quốc gia đã thành lập nhiều bộ phận phục hồi thế giới và cử các nhiệm vụ giả tới thế giới nhỏ bị lỗ đen ảnh hưởng sắm vai các nhân vật khác nhau, để duy trì sự cân bằng của tiểu thế giới.

Tạ Từ ở ba năm trước đã gia nhập cục lốp xe dự phòng, thông qua nỗ lực thành công trở thành nhiệm vụ giả kim bài, đứng đầu bảng xếp hạng của cục lốp xe dự phòng.

Mỗi một vị nhiệm vụ giả đều sẽ được trang bị hệ thống máy móc, có chức năng theo dõi tiến độ, trợ giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.

Tạ Từ không thích loại ước thúc cùng giám thị này, nhưng cậu không thể chủ động nói ra, chỉ có thể “Làm” chúng nó tự mình lựa chọn rời đi.

Mãi đến khi gặp được hệ thống 006, Tạ Từ mới cảm thấy có chút khó giải quyết.

Tạ Từ thu hồi suy nghĩ, trên mặt ngậm ý cười, uống xong Coca Tiết Chí đưa qua, khắc chế cánh tay đang run rẩy, thanh âm không một chút không đúng nói: “Tớ nhớ còn có bài luận văn chưa hoàn thành, ngày mai là phải nộp rồi. Mấy cậu cứ ăn đi, tôi về trước.”