Chương 22

Cậu nhẹ nhàng nói: “Tiết Chí, chuyện của tôi sau này không cần cậu phải lo lắng, chuyện tôi thích cậu chỉ là chuyện có một lần trong đời thôi, cậu cũng không cần phải cảm thấy áy náy về những chuyện đã qua. Tôi không cần."

Tiết Chí không nói gì, lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên, sắc mặt rõ ràng có chút tái nhợt, miễn cưỡng cười nói: "A Từ, tớ đã hiểu rồi, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè được không?"

Tạ Từ không nói gì, nghiêng người đi ra ngoài cửa, tựa như đang im lặng cự tuyệt.

Tiết Chí lặng lẽ đứng dưới ánh đèn, cả người hắn trở lên xám xịt.

*

Những ngày tháng không mặn không nhạt cứ thế trôi qua, điểm khác biệt duy nhất là trước đây Tạ Từ theo đuổi Tiết Chí, nhưng bây giờ lại đến Tiết Chí theo đuổi Tạ Từ.

“A Từ, bên này.”

Nụ cười của chàng trai rất tràn đầy sức sống, sáng nay Tạ Từ dậy hơi muộn nên Tiết Chí đã mua bữa sáng trước và đến lớp sớm để chiếm chỗ ngồi tốt.

Tạ Từ hơi khựng lại, cậu vẫn không thể thích ứng được thái độ của Tiết Chí, cậu đã dứt khoát từ chối hắn nhưng dường như không có tác dụng gì.

Ở một khía cạnh nào đó mà nói, Tạ Từ và Tiết Chí đều là những kẻ cứng đầu.

Tạ Từ cũng không ngồi chỗ cạnh Tiết Chí, cậu tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, sau đó mở sách bắt đầu đọc.

Trên thực tế, tâm trí của Tạ Từ hoàn toàn không ở trên cuốn sách.

Suy nghĩ trong đầu cậu đang vô cùng hỗn loạn.

Lớp học sắp bắt đầu, một bóng người bước tới chỗ nam sinh đang ngồi cạnh Tạ Từ, Tiết Chí cúi đầu không biết cùng đối phương nói gì đó, nam sinh rất nhanh liền gật đầu, vui vẻ đối với bọn họ vẫy tay liền thu dọn đồ vật rời đi.

Tiết Chí ngồi vào chỗ bên cạnh Tạ Từ, đẩy bữa sáng cho cậu, im lặng như một cái bóng.

Hắn nói: "A Từ, cậu ăn chút gì đi, không ăn bữa sáng sẽ không tốt cho dạ dày."

Tạ Từ rũ mắt, không nói gì, chỉ coi như gió thoảng qua tai.

Tuy nhiên Tiết Chí lại càng quấn lấy cậu không buông, liên tục lải nhải rằng bỏ bữa sáng sẽ không tốt cho dạ dày, còn lấy mẹ Tiết ra uy hϊếp cậu, nói nếu cậu không ăn sẽ báo với bà việc cậu bị đau dạ dày.

Nghe xong không biết nên khóc hay cười.

Có thể nói, bao nhiêu năm qua mẹ Tiết đã dành cho Tạ Từ rất nhiều sự ấm áp từ gia đình, mẹ của Tạ đối vợi cậu luôn là lạnh lùng, thờ ơ, không thèm quan tâm, tình mẫu tử không trọn vẹn của Tạ Từ đều là được mẹ Tiết bù đắp.

Tạ Từ có thể cùng Tiết Chí nhất đao lưỡng đoạn, không còn liên quan gì đến nhau nữa, nhưng cậu không thể thờ ơ với mẹ Tiết.

Cuối cùng vẫn ăn phần bữa sáng kia.

Tiết Chí xem là Tạ Từ đã mềm lòng, khiến hắn ngày càng trở nên hăng say, hận không thể ôm hết mọi việc của Tạ Từ, từ ăn uống, ngủ nghỉ, giặt giũ, thay quần áo.

Tạ Từ cả tuần này cũng không ra ngoài nhiều, Tiết Chí biết là không nên, nhưng trong lòng hắn vẫn mong đợi Tạ Từ cùng cái tên Chu Diệu Sơn kia chia tay.

Hắn có một trực giác không thể giải thích được rằng Chu Diệu Sơn và Tạ Từ không thích hợp với nhau. Tiết Chí không nói bản thân hiểu biết Tạ Từ cỡ nào, nhưng chỉ cần nhìn là biết thái độ của Tạ Từ đối với Chu Diệu Sơn không giống như đối đãi với người yêu.

Trông họ chẳng có vẻ gì là đang yêu nhau cả, mà càng giống quan hệ *pháo · hữu hơn.

* pháo hữu: bạn tình

Cuối tuần Tiết Chí còn muốn rủ Tạ Từ đi xem phim, nhưng hắn biết Tạ Từ chắc chắn sẽ không đồng ý vậy nên liền dứt khoát mời hết người trong ký túc xá của cậu đi xem phim.

Tạ Từ có lẽ đã biết tâm tư nhỏ của hắn nhưng cậu cũng không vạch trần, chỉ là không cảm xúc liếc hắn một cái rồi cùng đi.

Tiết Chí chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy, cho dù chỉ là một cái nhìn của Tạ Từ cũng khiến tâm trạng hắn thỏa mãn vô cùng.

Đây mới là thích.

Trước khi vào rạp, Tiết Chí đã chuẩn bị một lượng lớn bỏng ngô, một ít đồ ăn nhẹ thanh đạm và hai chai nước khoáng, ngồi vào chỗ chờ đợi, lòng bàn tay đều đã thẫm ướt bởi mồ hôi.

Tất nhiên hai người bạn cùng phòng còn lại đều biết tâm tư của hắn, sôi nổi cười nhạo hắn đường đường nam tử hán đại trượng phu cư nhiên vì xem phim với người mình thích mà khẩn trương thành bộ dáng như vậy.

Tiết Chí cũng tự cười nhạo chính mình, hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày như thế này, ước gì có thể thời thời khắc khắc dính vào một người.

Còn một phút trước khi phim chiếu, Tạ Từ vẫn chưa tới, Tiết Chí nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay mà phát ngốc.

Trên màn hình còn có một loạt tin nhắn dài hắn gửi cho Tạ Từ, ý tứ đại khái là rất vui khi được cùng cậu đi xem phim, mặc dù trước đó hai người đã cùng nhau xem rất nhiều phim nhưng đó là những bộ phim có nội dung mà Tiết Chí thích xem. Lần này là bộ phim mang tính chất văn học và nghệ thuật nhiều hơn, là thể loại mà Tạ Từ yêu thích.

Hai người có thể bắt đầu lại một lần nữa từ bạn bè.

Tạ Từ vẫn chưa trả lời hắn.

Bộ phim đã bắt đầu, người Tiết Chí chờ đợi còn chưa tới, kỳ thật trong lòng hắn đã mơ hồ có dự cảm, nhưng vẫn khó tránh khỏi buồn bực.

Tiết Chí nhéo nhéo lòng bàn tay, chợt nhớ tới Tạ Từ trước nay đã chờ hắn không biết bao nhiêu lần. Có lần hắn cùng người khác chơi bóng, quên mất cuộc hẹn với đối phương, Tạ Từ đã đợi hắn đến chín giờ tối.

So sánh ra thì chuyện này chẳng là gì cả.

Tiết Chí bắt tay, miễn cưỡng đè nén cảm giác mất mát trong lòng.

Hắn vội vàng rời khỏi phòng chiếu phim, đứng ở hành lang gọi điện cho Tạ Từ.

“Đô đô ——”

Điện thoại vang lên, lại bị cắt đứt.

Tiết Chí tiếp tục gọi điện, không biết qua bao lâu mới kết nối được.

Giọng Tạ Từ trong điện thoại rất thấp nghe có chút kì lạ.

“Có chuyện gì sao?”

Tiết Chỉ nhất thời không biết nên nói cái gì, thanh âm Tạ Từ có chút khàn khàn, còn mang theo tiếng thở dốc và âm thanh khiến người mặt đỏ tim đập.

Hắn hỏi với giọng điệu khô khốc: “A Từ, cậu không phải nói sẽ tới xem phim sao? Chúng tớ đều đang đợi cậu đấy.”

Điện thoại bên kia trầm mặc chốc lát, Tạ Từ mới nhẹ giọng nói: “Cậu không cần chờ tôi, đêm nay tôi sẽ không về.”

Tiết Chí chỉ cảm thấy môi răng có mùi rỉ sét lan tràn, hắn cố gắng bình tĩnh nói: "Được rồi, tớ hiểu rồi. Cậu đang ở cùng ai? A Từ, cho dù ở cùng hắn, cậu cũng phải tự bảo vệ mình, đừng để hắn xằng bậy."

Tạ Từ đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Tiết Chí hít vào một hơi, hốc mắt lại có chút nóng lên.

Hoá ra khi người mình thích ở bên người khác sẽ khiến người ta đau lòng đến thế.