Chương 21

Edit: Hoa Tranh☘

Tô Trật đã chuyển trường, không ai biết hắn đi nơi nào.

Phòng ký túc xá 302 thừa ra một chiếc giường, trường học lại phân đến một người bạn cùng phòng mới, loại chuyện nhỏ nhặt như vậy Tạ Từ cũng không để ý đến.

Buổi tối, khi Tạ Từ mở cửa bước vào vào lại thấy Tiết Chí đang vui vẻ nói chuyện phiếm với hai người bạn cùng phòng khác.

Ánh mắt cậu ngưng lại, coi như không thấy mà im lặng mà bước vào.

Tiết Chí lúng túng đứng dậy, ánh mắt có chút đáng thương, khiến Tạ Từ sinh ra cảm giác như mình đang bắt nạt hắn.

“A Từ, tối nay cậu đã ăn gì chưa? Tớ mang cho cậu ít thịt xiên nướng và soda."

Tiết Chí mở hộp cơm ra, trong mắt mang theo chút mong đợi, nhưng cũng không dám quá phận. Hắn ở trước mặt Tạ Từ không còn bộ dạng phóng túng như trước kia nữa.

Tạ Từ dừng chân, môi run run, hồi lâu sau mới ngước mắt nhìn Tiết Chí, nói từng chữ: “Tiết Chí, từ trước tới nay tớ chưa từng thích ăn những thứ này."

Nói xong cậu xoay người đi vào phòng tắm, hai người bạn cùng phòng bên cạnh Tiết Chí thấy thế thắc mắc hỏi:“Tiết Chí, cậu và A Từ đây là cãi nhau rồi sao?"

Tiết Chí miễn cưỡng cười cười, im lặng một lát rồi nói: "A Từ, thật sự không thích ăn thịt xiên nướng sao? Trước kia cậu ấy rõ ràng..... "

Chẳng lẽ A Từ chán ghét hắn đến vậy sao?

Trong đó một người bạn cùng phòng nghe vậy có chút kỳ quái nói: “A Từ vốn đã có bệnh về dạ dày từ lâu, bác sĩ đã kiến nghị cậu ấy không lên ăn mấy loại thực phẩm không đảm bảo như đồ nướng, vì thúc này dễ gây nôn mửa. Không đúng, hai người các cậu là bạn bè nhiều năm như vậy, cậu chẳng lẽ không biết sao?”

Tiết Chí cả người đều ngây ngẩn: “··· vẫn luôn có bệnh về dạ dày sao?”

Bạn cùng phòng nói: “Đúng vậy, khi mới khai giảng mấy người chúng tôi đã biết rồi. Nói đến đây, cậu cũng thật là độc ác, rõ ràng biết A Từ có bệnh dạ dày mà cậu còn luôn mời cậu ấy đi dự mấy buổi tụ hội linh tinh đó, cậu đây là đang cố tình muốn gϊếŧ cậu ấy thì có."

Tiết Chí cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, không nói được lời nào nữa.

Hắn chợt nhớ tới mấy chuyện trước đây mà bản thân cảm thấy kì lạ, lúc đó khi Tạ Từ đến dự tiệc, cậu chỉ chăm chăm nướng đồ ăn cho bọn họ, còn bản thân thì lại không động đũa nhiều, chỉ khi hắn gắp cho cậu, Tạ Từ mới chịu ăn thêm mấy miếng.

Uống rượu cũng vậy, đối phương chỉ cẩn thận uống một ngụm nhỏ. Vì lý do này, hắn thậm chí còn cùng với Tạ Từ nói chuyện qua, hắn nhớ bản thân lúc đó đã hơi nặng lời với cậu, hắn nói với Tạ Từ: " Tớ đã mất công mời cậu cùng nhau tới dự tiệc mà cậu chẳng chịu cho tớ tí mặt mũi nào, ăn đồ ăn mà giống như uống thuốc độc vậy, thật khiến người ta mất hứng."

Sau này, Tạ Từ không bao giờ cư xử như vậy nữa, hai người luôn rất hòa thuận không có việc gì.

Chỉ là thỉnh thoảng khi Tạ Từ đang ăn thì sẽ vội vàng chạy ra ngoài, khi trở về khóe mắt có chút phiếm hồng.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ do cậu ấy không chịu nổi nữa nên mới chạy ra ngoài nôn ra, sau khi uống thuốc xong lại quay lại đi?

Tiết Chí nắm chặt bàn tay, nhất thời hận không thể tát vào mặt mình lúc đó mấy cái bạt tai.

Hắn cùng Tạ Từ ở chung nhiều năm như vậy chưa từng tách ra, vì cái gì đến tận bây giờ hắn mới phát hiện ra những chuyện này?

Tạ Từ đẩy cửa phòng tắm ra, nhiệt khí ấm áp bao trùm cả người cậu, chiếc khăn tắm màu trắng treo ở một bên cổ, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, ánh mắt quét qua hai người còn lại trong ký túc xá, quả nhiên Tiết Chí đã không thấy đâu nữa.

Tạ Từ rũ mắt, không để ý, cậu đã hiểu quá rõ Tiết Chí là dạng người người như thế nào.

Tiết Chí trước nay chưa từng có cái gọi là kiên nhẫn đối với cậu.

Trong điện thoại hiện lên một tin nhắn, Tạ Từ bấm mở, là Chu Diệu Sơn.

Tin nhắn đối phương gửi đến rất ngắn gọn, nhưng Tạ Từ lại có thể nghĩ đến rất nhiều thứ, trong đó có hình dáng người đàn ông cầm cọ vẽ.

“Tiểu Từ, đến chỗ tôi một lát.”

Tạ Từ rũ mắt xuống, bấm vào lịch, Chu Diệu Sơn lần trước đã hứa với cậu rằng sau một tháng nữa sẽ chấm dứt mối quan hệ hiện tại của hai người.

Một tháng, sẽ nhanh thôi.

Tạ Từ thở ra một hơi, ấn đầu ngón tay nhảy múa trên điện thoại, trả lời: “Được."

Hắn mặc áo khoác vào, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người mở từ bên ngoài.

Ban đêm xuân vẫn có chút se lạnh, chàng trai cầm túi cháo và bánh bao nóng hổi trong tay, trên môi nở nụ cười, đặt đồ đạc lên bàn, nói với Tạ Từ: "A Từ, đây là bánh bao và cháo mới ra lò, đều mua ở nhà hàng mà cậu yêu thích."

Đang nói, hắn nhìn thấy Tạ Từ chậm rãi mặc áo khoác, tay cầm điện thoại di động cùng chìa khóa, chân mang giày thể thao, giọng nói lập tức nghẹn lại: "A Từ... Cậu muốn ra ngoài sao?

Động tác cột dây giày của Tạ Từ dừng lại, sau đó bình tĩnh nói: “Ừ.”

Không khí im lặng một lúc, trong lòng hai người đều biết việc này có ý nghĩa gì, nhưng lần này Tiết Chí là người đầu tiên thỏa hiệp, hắn thấp giọng nói: "A Từ, chúng ta ăn chút gì đó rồi hãy đi, hai người định gặp nhau ở đâu? Nếu cậu lo không đến kịp thì lát nữa tớ đưa cậu đi.”

Có thể nói Tiết Chí chưa bao giờ đối với ai ăn nói khép nép như vậy, nhưng sự xa cách của Tạ Từ trong khoảng thời gian này thực sự khiến hắn sợ hãi.

Khoảng thời gian mất đi Tạ Từ thật sự quá khủng khϊếp, Tiết Chí quay đầu lại phát hiện cuộc sống của mình đã sớm bị đối phương lấp đầy, khi cầm lấy găng tay, hắn sẽ nhớ đến Tạ Từ lúc giúp hắn đeo găng tay, khi ăn sáng, hắn sẽ nhớ đến Tạ Từ mang cho hắn những bữa sáng mà hắn yêu thích, không có bữa nào trùng nnha, thậm chí trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn cũng sẽ vô thức nhìn điện thoại, chờ đợi lời chúc ngủ ngon mà đối phương sẽ không bao giờ gửi đến nữa.

Đối phương lấy tư thái ôn hòa bao dung chậm rãi chiếm lấy hết khoảng thời gian mà hắn chưa từng để ý tới, Tiết Chí không thể không thừa nhận, hắn căn bản không thể sống thiếu cậu.

Nhìn Tạ Từ ra ngoài hẹn hò hắn tất nhiên sẽ ghen ghét, nhưng hắn không có tư cách gì để nói. Muốn trách chỉ trách hắn mắt mù, chưa bao giờ nhìn rõ trái tim của chính mình.

Mãi đến khi đối phương cuối cùng cũng từ bỏ hắn, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ nhưng đã muộn rồi.

Trên đời này điều khiến người ta hối hận nhất không phải là không bao giờ có được, mà là rõ ràng là có vô số cơ hội đặt trong tầm tay, nhưng lại hết lần này đến lần khác lại đẩy nó ra xa.

Tạ Từ nắm chặt tay đến mức trắng bệch, mặc dù cậu đã vô số lần tự nhủ không nên hèn mòn, quan tâm đến người đó nữa, nhưng những lời nói của Tiết Chí vẫn khiến cậu không thể giữ được bình tĩnh.

Cậu lạnh lùng nói: “Không cần phải như vậy."

Tạ Từ nhịn đến toàn thân run rẩy, môi có chút trắng bệch, giữa lông mày giống như có một cỗ tử khí chết chóc lan tràn.