Chương 16

Lúc này Tiết Chí nào còn bộ dáng kêu ngạo tùy ý như mặt trời kia nữa, hắn khuôn mặt vô cảm, dưới mi mắt có chút thâm quầng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, như thể giây tiếp theo sẽ gϊếŧ chết chủ nhân của đôi bàn tay đang ôm lấy Tạ Từ trong bức ảnh,

Sự ghen tuông của hắn như muốn biến thành thực thể ra bên ngoài, bất quá cũng chỉ để che dấu chiếm hữu dục của bản thân.

Hai người bạn cùng phòng hai mắt nhìn nhau không dám nói lời nào, ngay cả khi Tiết Chí mang vẻ mặt hằm hằm rời khỏi phòng cũng không ai dám lên tiếng ngăn cản.

Tiết Chí đi tìm Tô Trật, Tô Trật điện thoại không liên lạc được, nhưng với mức độ quan tâm của hắn đối với Tạ Từ, sau khi xem bài viết đó, lúc này hẳn là đã không giữ được bình tĩnh.

Lại nói tiếp, mặc dù hắn và Tô Trật là đang yêu đương nhưng thực tế hai người thậm chí còn chưa một lần hẹn hò chứ đừng nói đến việc nắm tay hoặc ôm hôn.

Kể từ khi hai người chính thức bên nhau, ngược lại trò chuyện ngày càng ít, mối quan hệ ngày càng xa cách, lãnh ngạch.

Hai người không có chút gì giống một cặp đôi yêu nhau trong thời kì nồng nhiệt.

Kể cả bây giờ, lần đầu tiên Tiết Chí chủ động chạy đến gặp Tô Trật sau khi hai người xác định quan hệ cũng là vì Tạ Từ.

Tiết Chí tâm phiền ý loạn lo bước đến cửa ký túc xá của Tô Trật, số 302 quen thuộc, nguyên nhân vẫn là Tạ Từ.

Tiết Chí dễ dàng nhớ lại ngày hôm ấy, hắn ôm lấy bả vai Tạ Từ cùng nhau vào cửa, giường của Tạ Từ ở bên trái, rất gần cửa ra vào, hắn rất tự giác leo lên giường của đối phương.

Tạ Từ là người rất ngăn nắp, thậm chí có thể nói mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, giường của cậu luôn được sắp xếp gọn gàng, đầu giường không có máy chơi game, chăn ga gối đệm cũng rất ít nếp nhăn, khăn trải giường cũng tỏa ra mùi thơm giống như trên cơ thể Tạ Từ, đó là mùi cam quýt rát nhạt.

Tiết Chí vốn không phải là người cẩn thận gì, trước mặt Tạ Từ hắn vĩnh viễn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, mỗi khi hắn đến căn phòng của Tạ Từ liền rối tung, đôi khi là hắn cố ý làm loạn như vậy.

Bởi vì như vậy, hắn có thể nhìn thấy người bạn cảm xúc luôn ít ỏi của mình lộ ra vẻ mặt vất đắc dĩ, ngoài miệng sẽ cằn nhằn hắn, nhưng cậu vẫn sẽ nhìn hắn một cách đầy bao dung, tùy ý để hắn tác loạn trong địa bàn của mình.

Đầu ngón tay của Tiết Chí hơi lạnh, hắn chợt nhận ra cảm xúc dâng trào trong lòng mình là gì, nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì từ trong phòng ký túc xá 302 đã vang lên tiếng đồ đạc bị đập vỡ.

Tiết Chí gõ cửa, thanh âm trong phòng tạm dừng, nhất thời không có âm thanh nào phát ra.

Một lúc sau, Tiết Chí mới nghe thấy tiếng bước chân, có người mở cửa phòng ngủ.

Tô Trật sắc mặt có chút khó coi, trên mặt có chút ửng hồng như vừa vận động mạnh, đôi mắt tơ máu đỏ ngầu hiện rõ, trông vô cùng tiều tụy, không còn dáng vẻ hiền lành ôn hòa như ngày trước nữa.

“Sao ngươi lại tới đây.”

Giọng nói vô cùng lãnh đạm, như thể Tiết Chí có đến hay không không liên quan gì đến hắn.

Cũng may Tiết Chí không quan tâm tới thái độ của hắn, hắn nhìn thấy dưới gầm giường của Tô Trật một mảnh hỗn độn.

Tô Trật hiển nhiên đã chú ý tới ánh mắt của hắn, nhưng chỉ bình tĩnh nói: “Vào đi, những thứ đó do tôi bất cẩn làm rơi vỡ thôi."

Tiết Chí chỉ "Ừ" một tiếng, hắn nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn. Trong những thứ bị đập vỡ có không ít đồ có giá trị. Ngay cả máy tính cũng bị đập nát thành từng mảnh. Với dấu vết như vậy, nếu không phải cố ý căn bản không có khả năng tạo thành kết quả như này.

Tiết Chí không để ý nữa, im lặng một lúc mới hỏi: “Cậu xem bài đăng đó rồi sao?”

Tô Chí không nói gì, nhưng ánh mắt tối sầm lại, trên trán nổi lên những đường gân xanh.

Tiết Chí mệt mỏi xoa xoa lông mày nói: “A Từ đã mấy ngày không về, đã có người nhìn thấy cậu ấy ở quán bar, chúng ta hay chia nhau ra đi tìm mấy quán bar trong thành phố, cậu ấy chắc chỉ ở đó thôi."

Tô Trật vội vàng gật đầu, không có chút chần chờ nào.

Hắn tựa hồ vẫn luôn như vậy, đối mặt với việc của Tạ Từ đều rất nhiệt tình, không giống như một người bạn bình thường.

Đầu tiên cả hai bắt đầu tìm kiếm quán bar trên bài đăng nhưng không thể tìm thấy, sau đó đành bắt đầu từ những khu vực xung quanh trường mà tìm kiếm từng quán bar một.

Đã gần một giờ sáng, Tiết Chí hít sâu một hơi, bước vào quán bar cuối cùng.

Đây là một quán bar không khí tương đối tốt, hoàn cảnh yên tĩnh, gọi là quán bar, còn không bằng gọi là quán trà khuya.

Người phục vụ mặc bộ đồng phục màu xanh nước biển, nhìn thấy Tiết Chí đi vào, liền lễ phép tặng hắn một bông hồng vàng, nói rằng là chủ đề ngày hôm nay, mỗi vị khách đến quán đều phải đeo bông hồng vàng tinh tế nhỏ xinh này.

Thời điểm Tiết Chí bước vào đã có rất nhiều người, dù sao cũng là quán bar, đặc biệt là về đêm, mặc dù không có cảnh tượng quá đáng nhưng trong bầu không khí ái muội tầng tầng này, rất nhiều người đã lôi kéo nhau qua tấm rèm mỏng mà ôm ấp, hôn môi.

Tiết Chí làm ngơ trước những cảnh tượng đó, hắn đi hết một vòng quán bar vẫn không tìm thấy Tạ Từ.

Đang lúc hắn chuẩn bị rời đi, Tiết Chí nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc.

Nói đúng hơn là mới chỉ nhìn được một nửa.

Phía sau chậu cây xanh có một chiếc ghế sofa bằng da rộng rãi, mơ hồ có thể nhìn thấy hai người đàn ông thân mật ôm lấy nhau.

Chàng trai với dáng vẻ mảnh khảnh ngồi trên đùi người đàn ông, đối mặt chính diện về phía Tiết Chí.

Tóc mái che đi đôi mắt cậu, trên gương mặt không một biểu cảm, một tay ôm lấy vai người đàn ông, bàn tay còn lại đang cầm một điếu thuốc cháy dở.

Đôi môi đỏ mọng của thanh niên phun ra một làn khói trắng, tùy ý để cho người đàn ông thân mật vùi đầu ở bên gáy, cả người hắn toát ra một loại cảm giác tối tăm và suy đồi không thể kiềm chế.

Như là sa đọa, lại giống như bất chấp tất cả để trả thù.

Trong nháy mắt, Tiết Chí thậm chí còn cảm thấy máu trong người hắn đông cứng lại, theo sau đó là lửa giận cuồn cuộn không dứt.

Đó là cảm giác khó chịu khi đồ vật mình sở hữu lại bị người khác làm ô uế.

Tạ Từ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt tức giận của Tiết Chí.

Trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng sau đó là một khoảng im lặng kéo dài, cậu như thể cam chịu số phận của mình, lộ ra bộ mặt xấu xí và mục nát nhất của bản thân với Tiết Chí.

Thậm chí một chút giãy giụa mang tính tượng trưng đều không có.

Người đàn ông bên cạnh tựa hồ nhận ra điều gì đó, khẽ cười, sau đó vỗ nhẹ vào mông Tạ Từ, ra hiệu cho cậu cúi xuống.

Tạ Từ thế nhưng thực sự rũ mi cúi đầu xuống, giống như một bé thú cưng ngoan ngoãn đã được thuần hóa từ lâu.

Người đàn ông có khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt tối đen đáng sợ, chính là Chu Diệu Sơn mà hắn nhìn thấy ngày hôm đó.

Nhìn thấy đối phương nhoẻn miệng cười nhìn sang, lửa giận của Tiết Chí nháy mắt bùng lên, nắm chặt hai tay, đi tới trước mấy bước, như là muốn bóp chết người đàn ông kia.

Nhưng hắn còn chưa kịp chạm tới Chu Diệu Sơn, Tạ Từ đã đứng lên chắn trước mặt hắn.

Tiết Chí hai mắt có chút đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạ Từ, cậu đây là đang làm gì? Không phải cậu nói thích tớ sao? Đây chính là cái mà cậu gọi là thích sao? Lần trước ở nhà vệ sinh, cậu chụp mấy tấm ảnh không đứng đắn kia chính là gửi cho hắn đúng không? Cậu thèm khát đến mức này sao?

Hắn không kiềm chế được bản thân mà nói ra một loạt lời lẽ tổn thương thanh niên, hắn giống như một con chim săn mồi hung ác, nhưng hai mắt bị thương nặng, hốc mắt đỏ đến mức như thể giây tiếp theo liền rơi xuống một giọt huyết lệ.

Tạ Từ rũ mắt hồi lâu, khi thấy Tiết Chí đã bình tĩnh hơn một chút, cậu mới ngước mắt lên nói: “Đúng vậy, tình yêu của tớ không đáng một xu, ai cũng có thể cùng tớ ở bên nhau.”

“Nhưng mà Tiết Chí, chuyện này cùng cậu có quan hệ gì chứ?”