Chương 12

Edit: Hoa Tranh☘︎

"Nhắc nhở, giá trị lốp dự phòng đã được tăng lên cấp B+, độ hoàn thiện của nhân vật là 89%." 006 nhẹ giọng nhắc nhở.

Giọng của nó có vẻ hơi khổ sở, giống như đang xem một bộ phim truyền hình mà đến cảnh nam nữ chính chia tay.

006 hỏi Tạ Từ: "Ký chủ, cậu cùng mục tiêu ở thế giới này bên nhau lâu như vậy, cốt truyện đã đến nước này, chắc là sẽ có chút khổ sở đi? Hiện tại ta cảm thấy rất buồn, QWQ, ký chủ, cậu đừng lo lắng, nếu cậu thích hắn, khi ta quay lại sẽ giúp cậu yêu cầu chế tạo một con robot giống hệt Tiết Chí cho cậu chơi!”

Tạ Từ cười lớn, kéo chiếc đuôi ngắn ngủn xù xù của 006 nói: “Nhiệm vụ là nhiệm vụ, nếu cậu lo lắng quá thì có thể xem thước đo cảm xúc của tôi là hiểu."

006 lúc này mới nhớ đến có một thiết bị đo lường cảm xúc của kí chủ được đặc biệt trang bị cho mỗi hệ thống, nó chạy nhanh đi nhìn một cái, thấy một con số 0 rất lớn trên máy đo lường cảm xúc.

006 lúc này mới tin lời của Tạ Từ, nhưng cảm xúc bằng 0 cũng rất bất thường. Mỗi cá nhân đều có cảm xúc, số 0 kia mang ý nghĩa rằng Tạ Từ có khả năng từ đầu đến cuối coi tất cả những thứ này như một vở kịch, không thể lý giải những cảm xúc này từ góc độ của người bình thường.

Nhưng đã là con người thì cảm xúc là thứ không thể kiểm soát.

006 cảm thấy trong lòng bất an, dự định tới tổng bộ hệ thống hỏi thăm tình huống của Tạ Từ, nó không muốn xung quanh Tạ Từ có bất kì nguy hiểm nào tồn tại.

*

Sau khi Tiết Chí và Tô Trật chính thức ở bên nhau, họ bắt đầu thành đôi thành cặp ra vào trong khuôn viên trường, kỳ lạ thay, cả hai luôn có sự hiểu ngầm, ăn ý kéo Tạ Từ cùng đi hẹn hò.

Thường thì không phải là Tiết Chí kéo Tạ Từ, thì cũng là Tô Trật. Tính kỹ lại thì Tiết Chí và Tô Trật gần như chưa từng có một cuộc hẹn hò nghiêm túc nào.

Tạ Từ đương nhiên không muốn làm bóng đèn giữa người, cậu đã từ chối không chỉ một lần, nhưng hai người tựa hồ đã đạt thành loại ăn ý nào đó, kiên trì kéo cậu theo.

Cho dù là người hiền lành thì cũng có lúc nóng nảy, ngày nào cũng thấy người mình thích tú ân ái trước mặt mình, trong lòng tất nhiên không thoải mái.

Tạ Từ đang cố gắng để buông bỏ Tiết Chí, nên gần đây vẫn luôn tránh mặt hai người bất cứ khi nào có thể.

Kỳ thật đối với việc Tạ Từ cố ý giữ khoảng cách, Tiết Chí đã sớm cảm nhận được.

Không còn ai mang sữa và bữa sáng tới cho hắn; không còn ai ở trên lớp giúp hắn che giấu lão sư, báo đáp án cho hắn; không còn người kiên nhẫn chờ đợi ở chiếc cầu thang đó, hướng hắn mỉm cười và nói: Đi thôi, hôm nay sẽ có món sườn xào chua ngọt mà cậu thích đó.

Không còn ai gửi cho hắn những tin nhắn dài mỗi ngày, nói cho hắn nghe về thời tiết hôm nay, báo cho hắn lịch học, dặn dò hắn đừng thức khuya chơi game, sẽ có hại cho mắt.

Hiện tại chủ yếu là hắn gửi tin nhắn cho Tạ Từ, nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ.

Tiết Chí muốn hỏi Tạ Từ tại sao đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, rõ ràng hắn không có làm gì sai, tại sao Tạ Từ lại phớt lờ hắn?

Đây là chuyện trước kia chưa bao giờ xảy ra.

Cái người luôn dừng lại vì hắn, chỉ cần hắn quay đầu là có thể nhìn thấy dường như đã biến mất.

*

Tạ Từ càng ngày càng bận rộn, cậu luôn là người cuối cùng trở về ký túc xá, cũng là người cuối cùng bước vào phòng học.

Cậu giống như một cái bóng ẩn trốn trong thế giới này, không ai có thể chạm đến, không ai có thể bắt được.

Sắp bước vào mùa hè, gió đêm có chút lạnh, bóng của Tạ Từ phản chiếu trên mặt đất, hư hư ảo ảo, có chút không chân thực.

Lúc đẩy cửa ký túc xá ra thì thấy đèn vẫn còn sáng.

Tô Trật nằm trên bàn, úp mặt vào cánh tay, quay lưng về phía cửa, không biết đã ngủ hay chưa.

Cảnh tượng này phá lệ quen thuộc, trước kia Tạ Từ bận rộn, chỉ cần hai người bạn cùng phòng còn lại không có mặt, Tô Trật luôn bật đèn chờ hắn trở về.

Tạ Từ cảm thấy trong lòng một mảnh mềm mại, vỗ nhẹ Tô Trật, thấp giọng nói: “Tiểu Trật, mau trở về giường ngủ, nằm như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe."

Tô Trật có lẽ là đã ngủ say, lúc tỉnh lại sắc mặt vẫn còn chút mờ mịt, nhưng rất nhanh, đồng tử của hắn đã tập trung vào khuôn mặt của Tạ Từ.

Không đợi Tạ Từ phản ứng, hắn đã nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Tạ Từ, cuối cùng đặt vào tay hắn, dùng lực hơi mạnh nhưng không đau.

Ống tay áo của Tạ Từ bị Tô Trật kéo lên một chút, trên mặt cậu thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ, cậu lo lắng hất tay Tô Trật ra, dùng sức kéo tay áo xuống.

Cố gắng che đi dấu vết ái muội trên cánh tay.

Có lẽ vì vừa mới tỉnh lại, Tô Trật không nhận thấy hắn có gì bất thường, tâm tình Tạ Từ dần dần bình tĩnh lại, dù sao hắn vẫn không muốn bạn tốt phát hiện ra mình đang làm giao dịch bẩn thỉu với người khác.

Trải qua mấy ngày này, Tạ Từ đã hoàn toàn hiểu rõ, Chu Diệu Sơn sẽ không dễ dàng buông tha cậu, đối phương luôn có biện pháp uy hϊếp khiến cậu phải rời khỏi trường học.

Tạ Từ bây giờ chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, vượt qua thời hạn mà Chu Diệu Sơn đã đề cập.

Tạ Từ hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn về phía Tô Trật vừa bị phản ứng thái quá của mình dọa sợ, khóe mắt của thanh niên hơi đỏ lên, trong mắt có chút ươn ướt, giống như giây tiếp theo sẽ có một hạt châu rơi xuống.

Đầu óc Tạ Từ trống rỗng, nhất thời không nói được lời nào.

Cậu tưởng hành động của mình đã làm tổn thương Tô Trật, nhưng không ngờ giây tiếp theo, thanh niên đã nghẹn ngào nói với cậu: “A Từ, Tiết Chí và tớ cãi nhau rồi."