Chương 13

Edit: Hoa Tranh☘

"Hôm nay tớ vừa nhắc cậu với Tiết Chí, cậu ấy đã dùng giọng điệu rất gay gắt bảo tớ đừng nhắc tới cậu nữa, A Từ, tớ cảm thấy có lỗi."

Trong mắt thanh niên có chút ươn ướt, lông mày hơi nhíu lại, giống như chỉ đơn giản cảm thấy khó hiểu cùng buồn bã.

Mặc dù Tạ Từ luôn tự nhủ rằng bây giờ mình chỉ coi Tiết Chí như huynh đệ, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy buồn bã vì thái độ bài xích của đối phương.

Thậm chí còn cảm thấy áy náy vì bản thân là nguyên nhân gây ra cãi vã giữa Tiết Chí và Tô Trật.

Cậu nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, Tiểu Trật, cứ mặc kệ cậu ấy đi… Nếu cậu ấy không thích thì sau này đừng nhắc đến tớ nữa là được.”

Tô Trật mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt đen láy sáng lên một cách khó hiểu, hỏi: "A Từ, cậu sao vậy? Chẳng phải hai người là bạn thân từ nhỏ sao?”

Thanh niên giống như có chút tức giận nói: "A Từ, tớ biết rất rõ cậu đối với Tiết Chí tốt như thế nào, mọi việc đều an bài tốt thay cậu ấy, Tiết Chí làm sao có thể đối xử với cậu như vậy?"

Tạ Từ cụp mắt xuống, khi ngẩng đầu lên lần nữa, biểu tình trên mặt giống như không chút quan tâm, cậu kiên nhẫn nhẹ nhàng an ủi Tô Trật, đồng thời giải thích tính tình của Tiết Chí cho Tô Trật bằng giọng điệu không quá thân cận.

Tạ Từ dường như muốn nói với Tô Trật tất cả những gì mình biết, nói cho Tô Trật biết Tiết Chí thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, thích mô hình nào và ghét bộ lắp ráp nào.

Tạ Từ dùng loại ngữ khí hiểu rõ lại không chút mạo phạm tiết lộ mọi thông tin về Tiết Chí cho Tô Trật, cậu giống như một người anh trai tốt, thực sự vì hạnh phúc tương lai của hai người bạn của mình mà suy nghĩ.

Ánh mắt Tô Trật hoàn toàn bị Tạ Từ thu hút, hắn thích cách Tạ Từ hết lòng an ủi hắn, chẳng sợ đối phương lời trong lời ngoài đều cho rằng người hắn thích là Tiết Chí.

Tô Trật biết hắn từ trước đến nay đều là một kẻ đê tiện, kể từ lúc biết được người Tạ Từ thích là Tiết Chí, lúc ấy hắn đã hiểu rõ bước tiếp theo của mình cần làm gì, làm cách nào để hoàn thành nó.

Có lẽ hắn đã bị sự ghen ghét của mình làm cho phát điên rồi.

Ngày qua ngày, nhìn thấy Tạ Từ vì một câu nói của Tiết Chí mà trằn trọc, nhìn cậu vì một ánh mắt của tên đần đó mà nhẫn nhịn nhượng bộ, lúc ấy hắn đã nghĩ, Tạ Từ bị như vậy là hoàn toàn xứng đáng.

Rõ ràng là không thiếu người ái mộ, rõ ràng hắn... vẫn luôn bên cạnh cậu.

Hắn đã chú ý đến Tạ Từ kể từ lần đầu tiên cậu đưa tay ra giữa biển người kéo hắn ra khỏi vũng lầy. Con người luôn theo bản năng mà tìm kiếm hơi ấm, Tạ Từ là người đầu tiên Tô Trật nhận thức tại B đại.

Trước đó, Tô Trật ngay cả một người bạn hắn cũng không có.

Từ nhỏ đến lớn hắn luôn là một kẻ cô độc, u ám như nấm độc mọc trong một góc tối tăm, bẩn thỉu.

Hắn trở thành bộ dạng như bây giờ, chính là vì Tạ Từ.

Thích một người, bản thân sẽ vô thức mà bắt chước theo người đó, thích mọi thứ mà cậu ấy thích, thử mọi phong cách của người kia, đem mọi sự ghê tởm và bẩn thỉu che giấu thật kĩ, dùng nụ cười để làm tan chảy khoảng cách giữa hai người.

Nhưng vô luận bắt chước thế nào, dù là hí kịch, đọc sách, chụp ảnh mà Tạ Từ luôn yêu thích cũng chẳng là gì so với Tiết Chí.

Tô Trật chán ghét sự bướng bỉnh của Tạ Từ nhưng cũng yêu dáng vẻ chân thành của cậu.

Hắn vùi mặt vào vai Tạ Từ, làm bộ làm tịch khóc lóc, hơi thở của hắn nhuộm hồng cổ đối phương, hắn cố tình không cảm nhận thân thể đã cứng đờ của Tạ Từ, đồng thời muốn làm cho đối phương không thể cự tuyệt hắn.

Tạ Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tô Trật, thở dài nói: “Tiểu Trật, hai người phải thật hạnh phúc."

Hai người hạnh phúc thì tình yêu trong trái tim cậu cũng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng, nó sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi trong bùn đất, hoàn toàn chấp nhận số mệnh của mình.

*

Mỗi người đều có giới hạn chịu đựng.

Trong lớp, giáo sư đang nói về một bức danh họa kinh điển, cả lớp đều mơ màng buồn ngủ.

Tạ Từ lại trông cực kỳ tỉnh táo, nhưng trên thực tế, cơn sốt của cậu vẫn chưa thuyên giảm, đầu óc lên mây, tiếng rung của điện thoại di động đã đánh thức ý thức của cậu.

Lòng bàn tay của Tạ Từ ướt đẫm mồ hôi, nhìn tin nhắn hiện lên trên điện thoại, ngón tay căng thẳng siết chặt lại, cho đến khi các đốt ngón tay chuyển sang màu xanh xám.

Là Chu Diệu Sơn.

Đối phương hỏi cậu: Tiểu Từ, em đang làm gì vậy?

Đó rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường, thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng tùy ý, nhưng lại khiến Tạ Từ nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt u ám.

Tạ Từ muốn làm bộ như không nhìn thấy, nhưng lại e sợ sự uy hϊếp cùng thủ đoạn của đối phương, cuối cùng miễn cưỡng đáp: “Ở trong lớp học."

Năm phút sau mới có tin nhắn đáp lại.

“Chụp ảnh cho tôi xem.”

Tạ Từ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy sự phiền chán và không kiên nhẫn.

Chu Diệu Sơn là một kẻ có ham muốn kiểm soát rất mạnh, rõ ràng đã cử người theo dõi cậu 24/24, nhưng hắn cứ cố tình muốn Tạ Từ tự mình báo cáo lịch trình của bản thân cho hắn, giống như đang báo cáo công việc.

Giống như bây giờ, thậm chí còn yêu cầu cậu chụp ảnh gửi cho hắn.

Tạ Từ không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà chọc đối phương không vui, cậu biết rất rõ mình lúc này không có khả năng phản kháng nên chỉ có thể thỏa hiệp, tùy tiện chụp một bức ảnh trong lớp gửi cho hắn.

Năm phút nữa trôi qua, không quá một giây, đối phương lại gửi tới một tin nhắn: "Chiếc quần màu đỏ lần trước tôi đưa cho em còn giữ không? Mặc vào chụp ảnh cho tôi xem."

Vừa nhìn được tin nhắn được gửi tới, toàn bộ khuôn mặt của Tạ Từ trong nháy mắt đỏ bừng.

Không phải thẹn thùng, không phải ngượng ngùng, mà là chán ghét, ghê tởm.

Ai có thể nghĩ đến, thanh niên luôn mang theo bộ dáng văn nhã cấm dục kia, khi cởi tầng áo mũ chình tề bên ngoài ra thế nhưng lại lén mặc một chiếc qυầи ɭóŧ lọt khe · vô cùng dâʍ đãиɠ. (Anh Sơn cũng bít cách chơi quá🌚)

Tạ Từ cầm di động trong tay, hận không thể ném nó đi.

Có lẽ là vì hồi lâu không nhận được hồi âm, ba phút sau đối phương lại gửi tới một tin nhắn khác: "Tiểu Từ, chụp cho tôi xem."

Tạ Từ hít một hơi thật sâu, cố gắng ngước nhìn xung quanh nhằm phân tán sự chú ý của mình, nhưng vừa ngẩng đầu lên, cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiết Chí đang nhìn về phía mình.

Sự chú ý của đối phương rõ ràng luôn tập trung vào Tạ Từ, nói là tới để học, nhưng chỉ sợ một chữ cũng chẳng cho vào tai.

Cánh tay Tạ Từ run lên, lập tức dời ánh mắt đi, hiện tại đối mặt với Tiết Chí, cậu chỉ còn muốn trốn tránh.

Điện thoại tiếp tục rung lên, đối phương lại gửi tin nhắn đến: “Tôi cho em mười lăm phút, hoặc là nói, Tiểu Từ tối nay muốn đến thăm tôi một chút nhỉ?"

Đây điểm cao minh nhất của Chu Diệu Sơn, hắn sẽ không bao giờ để con mồi tự mình lựa chọn, hắn đặt ra một giới hạn thời gian, ép Tạ Từ phải cam tâm tình nguyện bước vào cạm bẫy của hắn.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Chu Diệu Sơn đã nhận được hồi âm.

"Được"

Đây là một lời thỏa hiệp.

Còn khoảng hai mươi phút liền tan học, Tạ Từ chậm rãi giơ tay lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Tạ Từ nói dối rằng mình không khỏe, muốn xin nghỉ để đến phòng y tế, Tạ Từ luôn là một sinh viên tốt trong mắt tất cả các giáo sư, là người *tri thư đạt lễ, văn nhã lịch sự, luôn có thể giải quyết mọi việc một cách chính xác, việc học tập vẫn luôn đứng đầu. Không có vị giáo sư nào không thích một học sinh như vậy.

*tri thư đạt lễ: học rộng, cư xử đúng lễ nghi