Chương 11

Edit: Hoa Tranh☘

Kì nghỉ đông không ngắn cũng không dài, đã sắp đến lúc khai giảng.

Mọi thứ dường như đã trở lại bình thường, kể từ ngày đó Tiết Chí cũng không gặp lại Chu Diệu Sơn nữa.

Sự lựa chọn ngày đó của Tạ Từ vẫn khiến Tiết Chí sinh ra cảm giác lo được lo mất.

Tiết Chí lấy tay vò đầu mình, hắn luôn cảm thấy đối mặt với Tạ Từ, lý trí của hắn dường như rất dễ dàng sụp đổ, vì lo rằng mình sẽ không còn là người bạn duy nhất của Tạ Từ nữa mà đi ghen tị với một người xa lạ khác.

A Từ đã nói rõ với hắn, hắn sẽ luôn là người quan trọng nhất trong lòng cậu.

Tạ Từ chưa bao giờ nói dối hắn, đối với việc này Tiết Chí chưa bao giờ nghi ngờ.

Một cuộc sống thoải mái luôn khiến người ta cảm thấy nhàm chán, bạn cùng phòng của Tiết Chí hỏi hắn tại sao theo đuổi lâu như vậy mà vẫn chưa bắt được Tô Trật tới tay.

Tiết Chí rốt cuộc vẫn là được Tiết gia bảo hộ quá tốt, trong xương cốt của hắn có một cỗ khí phách thiếu niên, cẩn thận ngẫm lại Tô Trật cũng là đối tượng yêu đương đầu tiên của hắn, cư nhiên mãi cho đến hiện tại vẫn chưa theo đuổi được tới tay.

Tiết Chí cũng hỏi qua ý kiến

của Tạ Từ, Tạ Từ cười nói, thích thì nhanh chân đi tranh thủ, không ai có thể đứng một chỗ đợi người khác mãi được.

Giọng điệu của cậu rõ ràng vẫn kiên nhẫn và dịu dàng, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra một loại cảm giác khó tả không thể hiểu rõ.

Tiết Chí luôn rất coi trọng lời nói của Tạ Từ, nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị tỏ tình, thậm chí còn kéo Tạ Từ lại, nhờ cậu ghi lại khoảnh khắc quan trọng "mối tình đầu" này của mình.

Đó là một ngày nắng đẹp, mặt nước trong hồ lấp lánh, chàng trai cuối cùng cũng thổ lộ với người thương mà mình theo đuổi bấy lâu nay.

Tiết Chí tay cầm bó hoa diên vĩ mà Tô Trật yêu thích, hắn mặc một chiếc hoodie vừa vặn, ánh nắng ấm áp chiếu vào người, phía sau là thung lũng cùng những dãy núi, bên cạnh là hồ nước trong xanh, tất cả đều chuẩn bị tốt, mang đến cho người ta một loại cảm giác tim đập nhanh.

Đây từng là khung cảnh đẹp nhất trong ảo tưởng của Tạ Từ.

Đáng tiếc người cậu tâm tâm niệm niệm nhiều năm cuối cùng cũng ở cạnh người khác.

Mọi chuyện trên thế gian luôn khiến người ta bất lực, giống như yêu thầm, giống như cậu và Tiết Chí, hai người vẫn luôn kém một bước, chỉ một bước nữa thôi.

Tạ Từ nghĩ nếu như cậu không lo được lo mất, do dự chuyện trước sau, liệu cậu có cơ hội không?

Nhưng trên đời này không có nếu như, Tạ Từ chăm chú nhìn Tô Trật nhận lấy bó hoa từ tay Tiết Chí, trong mắt Tạ Từ có chút thành kính mà có lẽ chính cậu cũng không nhận ra.

Vậy là tốt rồi, ít nhất Tiết Chí sẽ hạnh phúc.

Tô Trật mỉm cười nhận lấy bó hoa, nụ cười rất đẹp, không hề lóa mắt, nhưng tầm mắt lại dán chặt vào Tạ Từ đang đứng bên cạnh Tiết Chí.

Cho người ta có ảo giác rằng người tặng bó hoa này cho hắn không phải Tiết Chí mà là Tạ Từ đang đứng bên cạnh.

Tạ Từ tự nhiên có thể phát hiện ra ánh mắt của Tô Trật, nhưng hắn không biết tâm tư của bạn cùng phòng, để tránh bản thân lộ ra những cảm xúc không thích hợp, Tạ Từ cong mắt vẫy tay với hắn nở nụ cười, hướng camera về phía đôi bích nhân được trời đất tác hợp ngày hôm nay.

Khóe mắt Tô Trật cong cong, trong đôi mắt đen tuyền của hắn hiện lên ý cười, khiến cả người hắn trở nên đơn thuần vô hại, chọc người yêu thích.

Hắn vừa đồng ý lời tỏ tình của Tiết Chí, nhưng khi ôm bạn trai, hắn lại thì thầm tên huynh đệ tốt của người yêu mình.

Tạ Từ đương nhiên để ý thấy, tưởng hắn đang gọi tên Tiết Chí nên cũng không để trong lòng.

Tô Trật nhìn thấy Tạ Từ buông máy ảnh trong tay xuống, nụ cười trên môi càng đậm, nhẹ nhàng đặt tay lên người Tiết Chí, nhưng lại không chút lưu tình đem người đẩy ra.

Tiết Chí nhất thời không phản ứng kịp, bị Tô Trật đẩy ra, suýt chút nữa ngã xuống, may mà khung xe đủ ổn định, hắn chỉ lùi lại hai bước.

Hắn cau mày nhìn Tô Trật mỉm cười đi về phía Tạ Từ, thân mật ôm lấy cánh tay Tạ Từ nói: "A Từ, để tớ xem ảnh chụp thế nào."

"Kỹ năng của A Từ thật sự càng ngày càng tốt. Lúc trước điện thoại của cậu toàn là ảnh của Tiết Chí, khi nào rảnh rỗi phải chụp cho tớ thêm mấy bức ảnh."

Tiết Chí nhất thời không thể giải thích cảm xúc của mình, đành miễn cưỡng tự an ủi bản thân, Tô Trật và A Từ là bạn cùng kí túc, họ thân thiết là chuyện bình thường.

Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy tay Tô Trật ôm lấy vòng eo thon gọn của Tạ Từ hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tô Trật thấp hơn Tạ Từ một chút, lúc này hắn đang ôm lấy Tạ Từ như một con gấu koala, đó là một cử chỉ rất thân mật, tuy nhiên Tạ Từ đã quen với sự gần gũi của hắn nên không nhận ra điều gì không ổn.

Tô Trật cong mắt nói: "A Từ, hôm nay là ngày đầu tiên ta và Tiết Chí ở bên nhau, A Từ là người đầu tiên chứng kiến tình yêu của chúng ta..."

Hai chữ cuối phá lệ rõ ràng, giống như là muốn nhấn mạnh cái gì.

“A Từ có thể tặng cho tớ một lễ vật nhỏ được không?”

Giọng điệu của chàng trai rất nhẹ nhàng, giọng điệu vô cùng đáng thương, hắn hiểu rất rõ Tạ Từ sẽ mềm lòng.

Tạ Từ quả nhiên bất đắc dĩ nói: “Được rồi, A Trật muốn cái gì?”

Ánh mắt Tô Trật rơi vào một bên cổ tay của Tạ Từ, nơi đó có một sợi tơ hồng màu đỏ sậm, đã hơi cũ, làm nổi bật cổ tay trắng nõn mỏng manh của Tạ Từ. Giống như cậu sinh ra nên bị giam cầm trong phòng tối không thấy ánh mặt trời.

Hắn cong mắt nói: “A Từ, tớ muốn sợi dây cầu nguyện màu đỏ trong tay cậu.”

Tạ Từ sửng sốt, vô thức nhìn về phía Tiết Chí.

Tiết Chí cũng đang nhìn hắn, nhưng đối phương hiển nhiên đã quên mất nguồn gốc của sợi tơ hồng này.

Chuyện này cách đây khoảng một năm trước, Tạ Từ và Tiết Chí cùng đi leo núi liền gặp phải một tòa tiểu miếu hương khói tràn đầy, trong đó có một vị hòa thượng trẻ tuổi *cố lộng huyền hư, nói hắn cùng Tạ Từ và Tiết Chí có duyên, tặng cho hai người hai đạo tơ hồng, còn bói cho hai người một quẻ, nói với hai người ngoại trừ bản thân ra không ai được nhìn, nếu không sẽ không linh nghiệm.

*cố lộng huyền hư: cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện.

Hai người tưởng rằng vị hòa thượng trẻ muốn lấy ít tiền nhang đèn, nhưng không ngờ đối phương lại không lấy tiền của họ.

Tiết Chí chưa bao giờ tin vào những chuyện không có cơ sở khoa học này, hắn lập tức mở quẻ bói ra, không nhịn được cười, trên tấm thẻ in ba chữ "Quẻ nhân duyên".

Tạ Từ lúc ấy trong lòng nhảy dựng, lặng lẽ mở quẻ của mình "Quẻ nhân duyên".

Ba chữ này giống như lời đáp lại của Phật Tổ sau khi nghe lời cầu nguyện của cậu.

Tạ Từ lúc ấy còn nhất quyết không chịu cho Tiết Chí xem nội dung vì sợ sẽ giống như lời tiểu hòa thượng nói, sẽ không linh nghiệm nữa.

Cũng từ ngày đó, sợi dây đỏ này chưa bao giờ rời khỏi người cậu.

Nhưng suy cho cùng thì đó vẫn chỉ là một giấc mơ.

Tạ Từ chậm rãi cởi sợi dây đỏ ra, vẫn như cũ mà mỉm cười, dùng thái độ chúc phúc, dịu dàng nói với Tô Trật: “Sợi dây màu đỏ này là do lúc trước tớ đi cầu nhân duyên mà có, coi như một lời chúc phúc, bây giờ tặng lại cho cậu."

Tô Trật mím môi cười vui vẻ, duỗi cổ tay ra nói với Tạ Từ: "A Từ, cậu thật tốt, cậu đeo vào cho tớ nha."

Thoạt nhìn giống như một đứa trẻ vui vẻ vì được tặng món quà mình yêu thích đã lâu, Tạ Từ đè nén suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, tự tay đeo lên cho hắn.

Tiết Chí ở một bên trầm mặc hồi lâu, Tạ Từ tự nhiên chú ý tới, lập tức cười nói: “A Chí, lễ vật của cậu đợi đến tối tớ sẽ đưa sau.”

Biểu tình của Tiết Chí quả nhiên hòa hoãn hơn nhiều.