Chương 25: Dạ cháu chào chú! (25)

Hà Tịch Nhiên nhìn cậu, ánh mắt thoáng lướt xuống. Tô An cảm thấy một cỗ lạnh lẽo đến từ lòng bàn chân, ngón chân theo bản năng cuộn tròn một chút. Quần đùi mặc cho ngày hè chỉ tới đầu gối, từ cẳng chân xuống dưới trắng nõn một mảng, đôi chân thẳng tắp, mắt cá chân nhỏ nhắn ngoan ngoãn giật giật vài cái, cực kỳ phù hợp với mắt thẩm mỹ của Hà Tịch Nhiên.

"Trước khi tới đã tắm chưa?" Hà Tịch Nhiên bất ngờ hỏi.

Tô An hơi sửng sốt: "Rồi."

Hà Tịch Nhiên bóp tắt tàn thuốc, thái độ của anh rất đứng đắn, thậm chí còn có tí xíu không kiên nhẫn: "Lại đây, để tôi kiểm tra một chút."

Tô An kinh ngạc nhìn Hà Tịch Nhiên, mở to đôi mắt, không hiểu tại sao đề tài lại nhảy sang chuyện này: "Kiểm tra?"

"Lại đây." Hà Tịch Nhiên nói.

Sau khi người mẫu vẽ tắm xong còn phải cho hoạ sĩ kiểm tra cơ thể, nghe thì trông như mấy trò chơi cảm thấy thẹn nào đó, không hề thuần khiết. Nhưng đặt chúng trên người Hà Tịch Nhiên, người đàn ông này vừa lạnh lùng vừa tự đại, hình như cũng thật bình thường.

Tô An do dự một chút, ngồi đừ một lát, Hà Tịch Nhiên hơi nhíu mày, như thể ngay cả kiểm tra cũng là hành vi anh cần lòng kiên nhẫn cao độ.

Tô An từ từ đi lên trước: "Thầy Hà, thầy muốn kiểm tra thế nào?"

Hà Tịch Nhiên nói: "Trên hợp đồng có ghi, cậu có thể chấp nhận lộ ra nửa thân trận hoặc lộ ra toàn bộ."

"Đúng là thế không sai." Giọng nói của Tô An mỗi lúc một run, hai tay nhéo lấy vạt áo, chần chờ mà nói: "Có cần cởϊ qυầи áo không?"

Hà Tịch Nhiên ngẩng đầu ném nửa điếu thuốc đi, tàn thuốc nảy lên vài cái trong thùng rác, khói bụi rơi rụng thành một nhúm cỏ khô: "Ừ."

Anh lấy từ ngăn kéo ra đôi bao tay dùng một lần, chầm chậm đeo lên: "Tự vén quần áo lên."

Đèn có độ sáng cực thấp trên đỉnh đầu dường như hơi chớp nháy, chiết xạ ra đủ màu sắc mờ căm. Trước người đàn ông cao lớn, Tô An vén quần áo của mình lên, bụng ngực cảm giác được lạnh lẽo, theo bản năng cậu rụt người ra sau một chút.

Ngón tay có đeo bao tay lạnh như băng dừng trên người cậu, người đàn ông như một vị bác sĩ chuyên nghiệp, lạnh lùng lý trí mà kiểm tra độ sạch sẽ của Tô An, không hề kèm theo bất kỳ du͙© vọиɠ và cảm xúc cá nhân nào.

Sườn mặt của cậu nhóc đỏ hơn phân nửa, vành tai trở thành đá quý đỏ tươi, cậu quay đầu sang chỗ khác.

Cánh môi ẫn nhẫn mím chặt, đôi tay vén quần áo căng thẳng đến phát run.

Làm sao lại thành ra thế này?

Tô An không móc điện thoại gọi 113 ra ngay là vì còn nhớ đến vụ chạm vào một cái đưa mười nghìn tệ trên hợp đồng.

Một xu làm khó anh hùng hảo hán, sau khi cậu thuê thám tử tư rồi đưa thuốc đi xét nghiệm thì đã nghèo đến nỗi chỉ còn một chiếc vali và một ký quần áo trên người.

Cứ chạm đi cứ chạm đi, yêu cầu chẳng nhiều đâu, đưa tiền là được.Tô An Đa mặt dày, lòng đã hoàn toàn tê liệt với sự đυ.ng chạm của Hà Tịch Nhiên, nhưng khuôn mặt vẫn phải giả vờ thuần khiết, đôi mắt cậu uyển chuyển linh hoạt, cuối cùng đặt ngay tại thùng rác.

Bên trong chỉ có nửa điếu thuốc vừa bị Hà Tịch Nhiên ném vào, Tô An mắt tinh thấy được hình in trên điếu thuốc.

Thứ được vẽ trên giấy điếu thuốc trắng tinh là một người phụ nữ ngẩng đầu cầu cứu. Không có khuôn mặt mà chỉ có một sườn mặt trôi chảy. Tóc dài rũ đến đuôi thuốc, đợi đến khi lửa cháy đến cuối cùng thì sẽ cắn nuốt toàn bộ tóc của người phụ nữ.

Theo ám dụ, trong đầu Tô An thoáng chốc hiện lên hai cái tên.

Trình Tô Thanh.

Hà Phỉ Vũ.

Cậu có chút thất thần, đầu ngón tay của Hà Tịch Nhiên đột nhiên lướt qua mu bàn tay Tô An khiến cậu hoảng sợ, đột nhiên buông tay ra, vạt áo trên được vén lên lại lần nữa trở xuống bên hông.

Hà Tịch Nhiên nâng mắt lên, quần áo phủ lên bàn tay, nhô lên một đống núi cao.

“Thầy Hà.” Trình Tô An vô tội nhìn anh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hỏi: “Ổn chứ?”

Hà Tịch Nhiên bình tĩnh nói: “Cậu quấy rầy tiến độ kiểm tra của tôi.”

“Thật xin lỗi.” Tô An bĩu môi, lại vén áo lên lần nữa: “Lần này chắc chắn tôi sẽ túm chặt.”

Nhưng trong lòng lại thầm mắng một trăm lần cái đồ không biết xấu hổ.

Tay sờ vào chỗ nào đó... Sizzh.

Cậu lén ngước mắt quan sát người đàn ông này.

Dáng vẻ chăm chú của Hà Tịch Nhiên cực kỳ có tính lừa gạt, như thiên thần hạ phàm, sự lạnh lùng trên khuôn mặt dễ làm cho người khác có loại tâm lý “được anh sờ một chút đã mang ơn đội nghĩa vạn phần”. Nhưng Tô An lại cảm thấy anh rất nguy hiểm, nếu không phải vì tra tìm Sở Hạc cậu sẽ không tiếp cận Hà Tịch Nhiên.

Đương nhiên Hà Tịch Nhiên là một cực phẩm, nhưng người đàn ông như thế thỉnh thoảng chơi một lần thì vui chứ chơi hoài chơi mãi sẽ chết người. Hà Tịch Nhiên không phải kiểu người dễ đuổi đi, trái tim Tô An như làm bằng sắt, khuôn mặt có đẹp trai cỡ nào cũng không khiến cậu gợn sóng nửa phần.

“A.” Hà Tịch Nhiên bất chợt dùng sức, Tô An khẽ kêu một tiếng rồi lùi ra sau: “Thầy Hà!”

Hà Tịch Nhiên thu tay lại, nhàn nhạt nói: “Vào phòng vẽ tranh.”

Tô An thả áo xuống, cổ cậu đỏ lự cả lên: “Vâng.”