Quyển 1 - Chương 9

Song, sau khi được hệ thống nhắc nhở, Tô Tranh trải qua một đêm tình với Dương Minh Trì rồi vội vàng rời đi. Cô ôm ấp tâm tư thầm kín đó trong lòng, chịu đựng cảm xúc mạnh mẽ, giao thân thể cho AI điều khiển, lao vào thế giới tiếp theo.

Khi ấy, cô không có thời gian để nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu lần quan hệ đó giữa cô với Dương Minh Trì không phải là nhiệm vụ, nhưng bây giờ nhìn lại, nếu không phải vì nhiệm vụ, cô cũng không biết Dương Minh Trì sẽ say rượu, bị hạ thuốc rồi bị người xấu chỉ đi nhầm phòng, rồi cuối cùng phát sinh quan hệ với vị hôn thê mà anh không ưa chút nào.

Rồi cuối cùng, cho dù cô rất thích Dương Minh Trì, thì cũng sẽ bởi vì mối quan hệ của anh cùng vị hôn thê mà lựa chọn rời đi.

"Tiểu Tranh? Tiểu Tranh? Em đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Đừng nói cô lại muốn trốn khỏi anh lần nữa, thoát khỏi cái thế giới hư cấu kỳ lạ này, nơi mọi thứ dường như đã được an bài.

"Hả?"

Sau khi đến biệt thự của Dương Minh Trì, Tô Tranh hoàn toàn rơi vào thế bị động, tiếp nhận sự giúp đỡ của nữ trợ lý, giúp cô sửa sang lại áo quần đầu tóc, hơn nữa còn nhờ đội ngũ bác sĩ do Dương Minh Trì thuê kiểm tra toàn bộ cơ thể cô, lúc này trông cô giống như một con búp bê, không có sự phản kháng, ngoan ngoãn nằm trong phòng ngủ chính của biệt thự.

Dương Minh Trì muốn cưới cô nên việc cô ở trong phòng ngủ chính là điều đương nhiên.

"Em đã hôn mê rất lâu."

Tô Tranh không nói gì.

Anh ngồi ở mép giường nhìn cô, bác sĩ nói Tô Tranh không chỉ bị suy dinh dưỡng mà cả tinh thần cũng không tốt, điều này khiến Dương Minh Trì rất lo lắng.

Thật là! Một người dựa vào sức mình để lẩn trốn từ nơi này đến nơi khác, mặc dù có vị hôn thê trên danh nghĩa giúp đỡ, cố gắng hết sức để ngăn cản sự trả thù của gia đình lên cô nhưng cuối cùng vẫn khiến cô gái nhỏ của anh lo lắng và sợ hãi.

Dương Minh Trì muốn tự tát mình một cái, đáng lẽ ra anh không nên chấp nhận hôn ước theo sự sắp đặt của gia đình lúc học cao trung, để bây giờ, khi gặp cô gái mình thích, anh thậm chí không dám đến gần cô.

Trước khi “thức tỉnh”, anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, và anh chỉ nhận ra điều này sau khi biết được mình đang ở trong một thế giới hư cấu.

Dương Minh Trì lại hỏi: “Em lo lắng sao?”

Tô Tranh cúi đầu, không nhìn anh.

Tuy rằng trong lòng cô có tâm sự, nhưng tất cả đều liên quan đến nhiệm vụ,cô không thể nói. Ngoài ra, hiện tại mỗi khi cô mở miệng, đều cảm thấy muốn nôn, anh muốn cô nói cái gì? Nói "nôn nôn nôn nôn" à?

Cô tự biết, mình đến đây là để anh gắn mối quan hệ chứ không phải để gây thù chuốc oán.

Tòa án tinh tế nói cô phải chuộc tội với những người bị cô làm tổn thương, nên cô không thể phun ra những lời công kích?

Vì vậy, im lặng là điều nên làm lúc này.

Dương Minh Trì cho rằng cô thật sự lo lắng chuyện gì đó, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng giải thích:

“Việc đính hôn của anh vốn là giả, cô ấy đã có người cô ấy thích rồi, nhưng gia đình cô ấy không đồng ý. Bọn anh vốn dĩ muốn hủy bỏ hôn ước."

Thấy Tô Tranh không nói gì, nhưng vẫn đưa mắt nhìn về phía mình, Dương Minh Trì biết cô đang lắng nghe, nói:

"Chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới và đăng ký kết hôn."

Đối phương đã nói như vậy, hơn nữa, Tô Tranh cũng nghĩ, có lẽ bởi vì hiện tại cô đang ở trong thế giới nhiệm vụ rất đơn giản nên Dương Minh Trì đã vượt qua hết tất cả khó khăn sớm hơn dự tính, nếu lúc này không đáp lại lời nào thì có vẻ như cô rất không biết điều, liền đáp:

“Em biết.”

"Em biết điều gì?"

"Hôn ước của anh là giả."

Hệ thống đã nói với cô như vậy.

Nếu là đính hôn thật, thì cho dù có thích Dương Minh Trì đến đâu, cô cũng sẽ không ngủ cùng anh.

Tuy họ đều là nhân vật trong sách, nhưng cô cũng không muốn làm kẻ thứ ba.